Chim Trong Lồng

Chương 1.2: Danh Sách Du Học Sinh, Khẩu Giao Trong Phòng Làm Việc (H)

Lục Mộ Ngôn nghe thấy người phụ nữ chỉ “Ừm” một tiếng ngắn ngủi, sắc mặt không vui, vô cùng bất mãn, bàn tay vốn vuốt ve khuôn mặt người phụ nữ thoáng cái bóp cằm Tô Dung Nguyệt, lạnh lùng nói, "Chỉ có ừm một tiếng, qua loa lấy lệ với anh như vậy sao?”

Thân thể Tô Dung Nguyệt cứng đờ, nhìn khuôn mặt tối sầm không vui của người đàn ông, biết Lục Mộ Ngôn tức giận, trong lòng thầm nghĩ không tốt rồi, bàn tay mềm mại sờ đến bàn tay người đàn ông đang bóp cằm mình, nhẹ nhàng vuốt ve, yếu thế nói, "Anh ơi, em nhớ anh, rất nhớ anh!", con ngươi xinh đẹp động lòng người nhìn về phía Lục Mộ Ngôn đang tức giận.

Sau khi Lục Mộ Ngôn nghe xong thì sắc mặt dần dần trở nên dễ nhìn hơn, nhìn thấy khuôn mặt động lòng người của người phụ nữ, đôi mắt đen nhánh lạnh lùng kia dần dần trở nên tràn đầy sắc dục, Lục Mộ Ngôn buông cằm người phụ nữ ra, ngón giữa thon dài có lực vươn tới cái miệng nhỏ nhắn thơm ngát của người phụ nữ, giữ lấy đầu lưỡi nhỏ phấn nộn ướŧ áŧ của người phụ nữ đang khuấy động trong khoang miệng của Tô Dung Nguyệt.

"Liếʍ cho anh thật tốt, giống như liếʍ dươиɠ ѵậŧ của anh vậy." Ánh mắt tìиɧ ɖu͙© của Lục Mộ Ngôn nhìn Tô Dung Nguyệt, trầm thấp khàn khàn nói.

Tô Dung Nguyệt cúi đầu, chuyên tâm dùng đầu lưỡi liếʍ liếʍ đầu ngón tay Lục Mộ Ngôn, đầu tiên là ngậm lấy đầu ngón tay người đàn ông, sau đó là dùng đầu lưỡi ướŧ áŧ liếʍ liếʍ nhẹ nhàng từ đầu ngón tay, bắt chước như lúc bình thường cô liếʍ gậy thịt cho Lục Mộ Ngôn, Tô Dung Nguyệt có một khuôn mặt trong sáng nhu mì, lại làm động tác dâʍ đãиɠ liếʍ ngón tay đàn ông, trong sáng và dâʍ đãиɠ, hai mặt vô cùng trái ngược nhau lại hoàn mỹ dung hợp cùng một chỗ trên mặt Tô Dung Nguyệt, Lục Mộ Ngôn chỉ cảm thấy cây gậy thịt cương cứng phía dưới đang gào thét đau đớn: Tay quấn lấy eo người phụ nữ chặt lên, Tô Dung Nguyệt có chút đau đớn, hàm răng trắng tinh không cẩn thận cắn vào đầu ngón tay anh, Tô Dung Nguyệt có chút bất an, nhìn Lục Mộ Ngôn với vẻ vô tội.

Lục Mộ Ngôn nhìn dáng vẻ vô tội của người phụ nữ, thứ trong quần âu căng phồng thêm một vòng, buông người phụ nữ ra, kéo lên khỏi đùi mình, sau đó gắt gao đè bả vai gầy gò của người phụ nữ xuống dưới, "Quỳ xuống, liếʍ dươиɠ ѵậŧ cho anh.”

Không gian dưới bàn làm việc rất lớn, Tô Dung Nguyệt quỳ ở đó hoàn toàn thoải mái, cũng không phải lần đầu tiên làm như vậy trong phòng làm việc, tay người đàn ông đè bả vai Tô Dung Nguyệt dùng rất nhiều sức, Tô Dung Nguyệt quỳ trên nền gạch, hai tay thuần thục cởi thắt lưng người đàn ông, say đó đẩy áo sơ mi trắng lên trên, móc cây gậy thịt cứng rắn đang chống qυầи ɭóŧ màu xám thành một cái lều nhỏ ra, cây gậy thịt của Lục Mộ Ngôn có màu đỏ tím bừng bừng kiêu ngạo, phần đầu rùa có màu sẫm hơn, hơi đen, vừa thô vừa dài, hai quả trứng nặng trịch to như trứng ngỗng, bên trong chứa đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ của đàn ông, Lục Mộ Ngôn nhìn cái miệng nhỏ nhắn phấn nộn của người phụ nữ cách cây thịt của mình gần như vậy, thở hổn hển ưỡn cây gậy thịt của mình cắm vào khoang miệng ướŧ áŧ chật hẹp của người phụ nữ

Tô Dung Nguyệt cúi đầu thuần thục liếʍ liếʍ cây dươиɠ ѵậŧ của người đàn ông, ngậm đầu rùa của Lục Mộ Ngôn nhẹ nhàng liếʍ, nhẹ nhàng hút, hông Lục Mộ Ngôn đẩy về phía trước, hai tay vuốt mái tóc dài đen nhánh mượt mà của người phụ nữ, giống như sờ sủng vật, Tô Dung Nguyệt làm những việc này đã nhiều năm, cô biết làm thế nào có thể làm cho đàn ông thoải mái, hai tay của cô sờ trứng của người đàn ông, trong miệng ngậm dươиɠ ѵậŧ của người đàn ông, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếʍ thân cây gậy thịt của người đàn ông, Lục Mộ Ngôn sảng khoái thở hổn hển trầm thấp, Tô Dung Nguyệt quỳ trên mặt đất gần mười lăm phút, chân cũng đã quỳ đến tê rần Lục Mộ Ngôn lúc này mới bắn tϊиɧ ɖϊ©h͙ ra ngay trên mặt Tô Dung Nguyệt.