Trong phòng làm việc của chủ nhiệm khoa kiến trúc đại học Đông Hoa, tóc hơi hoa râm, người đàn ông trung niên đeo một cặp kính ngồi trên ghế văn phòng vui mừng nói với nữ sinh trước mặt, "Tô Dung Nguyệt, đây là thư mời nhập học của Viện đại học Luân Đôn gửi cho em, trường chúng ta chỉ có một mình em được nhận vào, em xem một chút đi.”
*Viện đại học Luân Đôn: University College London
Chủ nhiệm khoa vừa vui mừng nói, vừa lấy ra từ trong ngăn kéo của hắn ta tờ giấy báo trúng tuyển Viện đại học Luân Đôn đưa cho Tô Dung Nguyệt.
Trên gương mặt bình tĩnh tươi tắn xinh đẹp của Tô Dung Nguyệt lộ ra cảm xúc vui sướиɠ không thể đè nén, trái tim trong l*иg ngực bởi vì quá hưng phấn mà nhảy "bịch bịch" rất nhanh, cô vươn tay nhận lấy giấy báo trúng tuyển rồi mở ra xem, thấy trên giấy thông báo in con dấu màu đỏ của Viện đại học Luân Đôn, cô nở một nụ cười rực rỡ, cười giống như một đứa trẻ.
"Bạn học Tô, chuyện em chuẩn bị đi du học có cần thầy nói với anh trai của em, tổng giám đốc Lục hay không?
Chủ nhiệm khoa nói với Tô Dung Nguyệt đang đắm chìm trong vui sướиɠ, dù sao tổng giám đốc Lục cũng là cổ đông lớn của nhà trường, năm ngoái vừa mới quyên góp một tòa nhà giảng dạy cho trường học, em gái anh có thành tích xuất sắc, được đại học kiến trúc tốt nhất của nước ngoài tuyển thẳng, người làm chủ nhiệm khoa như hắn ta cũng nên nói với anh một tiếng.
Tô Dung Nguyệt nghe thấy lời của chủ nhiệm khoa, sự vui sướиɠ trên khuôn mặt cô dần biến mất, bình tĩnh nói, "Thầy Triệu, chuyện em được nhận vào Viện đại học Luân Đôn, trước hết thầy đừng nói với anh trai của em, em muốn chờ đến ngày sinh nhật của anh trai mới nói cho anh ấy biết, cho anh ấy một bất ngờ.”
Chủ nhiệm khoa sau khi nghe xong lời cô thì cười ha ha nói, "Được, thầy biết rồi, thầy sẽ không nói cho anh trai của em biết, tình cảm của hai anh em thật tốt!”
Tô Dung Nguyệt không tiếp lời mà chỉ cười nhạt nhẽo, chẳng qua gương mặt tươi tắn xinh đẹp uyển chuyển lộ ra sự cổ quái khó nắm bắt.
“Cô Tô, cô tới đây rồi, tổng giám đốc Lục đang ở trong văn phòng!”
Thư ký Lý của Lục Mộ Ngôn thấy Tô Dung Nguyệt đi tới công ty, bước nhanh tới ân cần tiếp đón, dẫn đường cho Tô Dung Nguyệt.
Thư ký Lý đứng bên ngoài gõ cửa ba tiếng “cốc cốc cốc”.
"Vào đi." Một giọng nói trầm tĩnh lạnh lùng vang lên.
Thư ký Lý mở cửa ra, Tô Dung Nguyệt đi vào, sau đó thư ký Lý thức thời đóng cửa lại, trở lại nơi làm việc của mình.
Tô Dung Nguyệt bước vào phòng làm việc của Lục Mộ Ngôn thấy người đàn ông mặc âu phục màu đen anh tuấn bất phàm ngồi trên ghế văn phòng, xử lý một đống văn kiện dày cộp trên bàn làm việc.
Lục Mộ Ngôn ngẩng khuôn mặt lạnh lùng anh tuấn kia lên, thấy Tô Dung Nguyệt đứng ở cửa cách mình xa như vậy, rất không vui nói, "Làm sao, sợ anh em ăn thịt em sao, cách xa anh như vậy.”
Tô Dung Nguyệt đã đi theo Lục Mộ Ngôn nhiều năm cho nên nghe ra cảm xác không vui trong lời nói của Lục Mộ Ngôn, cô bước nhanh đến đứng bên cạnh Lục Mộ Ngôn.
Thời gian từ từ trôi qua, Lục Mộ Ngôn ký xong văn kiện cuối cùng trong tay, dùng điện thoại nội bộ trong phòng làm việc bảo thư ký Lý đến lấy văn kiện, lại dặn dò sau khi thư ký Lý rời đi, trừ phi có việc thực sự quan trọng, nếu không thì không được vào quấy rầy mình.
Tô Dung Nguyệt đứng bên cạnh Lục Mộ Ngôn hơn mười phút, thư ký Lý vừa mới đóng cửa rời đi, Lục Mộ Ngôn liền vươn tay kéo Tô Dung Nguyệt vào trong l*иg ngực, ngồi ở trên đùi mình, một tay vòng quanh eo người phụ nữ, tay kia thì nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt mềm mại như sữa của người phụ nữ, "Nhớ anh chưa!”
Giọng nói của người đàn ông trầm thấp đầy từ tính, hỏi Tô Dung Nguyệt trong ngực mình.
Con ngươi xinh đẹp của Tô Dung Nguyệt nhìn về phía Lục Mộ Ngôn đang nhìn chằm chằm vào mình, gật gật đầu bình thản trả lời, "Ừm!”