Hắn ngồi vào ghế lái, nghiêng người sang cài dây an toàn cho cô ở ghế bên cạnh. Khoảng cách của hai người lúc này khá gần. Ưng Túc nâng tầm mắt lên nhìn chầm chầm vào bộ ngực đang phập phồng lên xuống đều đều của cô được cất giấu trong áo khoác thể thao dầy dặn kín đáo, miệng hắn liền nhếch lên nở ra nụ cười gian tà.
Ngay sau khi cài dây an toàn cho cô, gương mặt hắn liền trong sáng trở lại, nhìn thẳng phía vô lăng mà lái xe đi. Chốc chốc hắn lại quay sang nhìn cô cười bằng vẻ mặt thân thiện không chê vào đâu được. Bảo Vy nhìn thấy hắn là lạ thì có chút đề phòng nhưng dẫu sao cô cũng ngu ngốc leo lên xe của hắn rồi còn biết làm gì nữa.
Suốt quãng đường đi cô luôn để mắt đến lộ trình, không cho hắn có chút cơ hội nào rẽ vào đường vắng. Ưng Túc biết Bảo Vy đề phòng hắn, hắn cười cười, ánh mắt tràn ngập dụng ý nhưng vẫn cứ vô tư lái xe thẳng hướng đến China town. Lúc đến cổng China town, Ưng Túc liền nói Bảo Vy đứng chờ để hắn đi cất xe. Hắn bấm nút cho Bảo Vy xuống xe. Lúc cô vừa bước ra khỏi xe đã thấy người đi đường ít nhiều trầm trồ chiếc xe chói sáng của Ưng Túc. Cô thấy hơi ngượng ngượng nên hơi cúi mặt đi về phía cái cột đỏ có cái biển đề hai chữ “China town” phía trên. Ưng Túc đi cất xe rất nhanh đã quay lại. Nhìn thấy Bảo Vy ngây ngốc đứng tựa vào cột, hai mắt nhìn xuống mũi chân đang vẽ vẽ vòng tròn trước mặt, bất giác hắn lại mỉm cười nghĩ thầm: “Cô gái này, vẫn y như lúc nhỏ, cứ đứng đợi mình là có cái kiểu vẽ vòng tròn dưới chân như vậy.”
Anh mỉm cười bước đến chỗ cô, bất giác ngón tay khẽ động vào tay cô. Bảo Vy như bị điện giật liền rút tay về, đút vào túi áo khoác thể thao màu trắng của mình. Ưng Túc hơi sựng lại nhưng rất nhanh anh liền chuyển đề tài. Anh đưa tay chỉ về con đường phía trước, phấn khởi nói: “Cuối con đường này có một nhà hàng bán món Việt Nam ăn khá ngon, chúng ta đến đó đi.”
Bảo Vy khẽ gật đầu bước đi. Ưng Túc đi rất chậm, sánh vai bên cô. Đôi lúc tay anh khẽ chạm vào lưng cô. Những lúc như vậy Bảo Vy thường bước rất nhanh. Ưng Túc hiểu Bảo Vy không thích cho nên không chạm vào cô nữa, nhét hai tay mình vào túi áo khoác, sải bước đuổi theo cô. . TruyenHD
China town ngày cuối tuần khá đông đúc, quán ăn nơi nào cũng nghẹt người. Hai người họ khó khăn lắm mới lách qua được mấy cái bàn để đi lên lầu tìm chỗ ngồi. Ưng Túc liền đi lên phía trước mở đường cho Bảo Vy. Cô nhìn hành động ga- lăng này của hắn tự nhiên lại thấy có chút biết ơn. Ít ra hắn cũng biết hắn là đàn ông, chưa đến mức kêu cô làm “cô gái mở đường” cho hắn.
Mải lo nghĩ vẩn vơ mà Bảo Vy không để ý người phục vụ đang bê rất nhiều chén bát từ cầu thang đi xuống. Đống chén đĩa cao hơn mặt anh ta cho nên anh ta đã không nhìn thấy Bảo Vy. Ngay khi anh ta gần đυ.ng vào người thì Bảo Vy mới tròn mắt theo phản xạ “Á” lên một tiếng.
Đến khi cô kịp hoàn hồn tỉnh lại thì đã thấy hai cánh tay vững vàng của Ưng Túc bao lấy mình. Hơi thở của anh quyện quanh người cô, ấm áp và tin cậy. Phần lưng anh như bức tường vững chắc chặn lại mọi sự va chạm xung quanh cô.
Bảo Vy đưa mắt nhìn lên thì chạm phải đôi con ngươi trong vắt của anh, tự nhiên tim cô lỗi một nhịp. Bảo Vy lắc lắc đầu tự răn mình: “Tuyệt đối không để hắn dụ hoặc. Bảo Vy, mày phải tránh xa vũng bùn mang tên Phan Ưng Túc ra.” Nghĩ vậy cho nên cô không bộc lộ cảm xúc gì nữa, gương mặt lại trở về với vẻ lạnh lẽo vốn có. Nhẹ nói câu cảm ơn sau đó tránh thoát khỏi người anh đi thẳng lên lầu.
Ưng Túc rõ ràng là bắt được trong mắt cô một tia xao động nhưng chỉ trong tích tắc liền biến mất. Anh liền nhớ lại mấy lời giáo huấn cưa đổ phụ nữ mà anh vừa học được trên mạng sáng hôm nay. Hai từ “mặt dày” và kiên nhẫn” phải luôn đi đầu. Cho nên, anh không ép cô chấp nhận anh ngay mà chỉ bình thản theo cô bước lên lầu.
Trên tầng cũng rất đông người, Ưng Túc nhìn quanh mới tìm thấy được một bàn ngay cửa sổ người ta sắp ăn xong. Anh khẽ cúi xuống nói nhỏ vào tai Bảo Vy: “Chịu khó chờ một chút, bàn kia sắp trống rồi. Em mỏi chân có thể để tôi bế.”
Bảo Vy nghe xong đưa mắt lên trừng anh ta, quật lại: “Để anh bế thì tôi thà chặt què chân của mình.”
Nghe khẩu khí chanh chua của Bảo Vy Ưng Túc không tức giận mà ngược lại còn thấy thú vị. Anh cười cười đá lưỡi mấy cái rồi kêu người đến dọn sạch cái bàn ngay cửa sổ. Hai người yên vị ngồi đối diện nhau, phục vụ đem thực đơn ra cho bọn họ. Bảo Vy nhìn lướt qua thực đơn một cái rồi nói: “Cho tôi dĩa xôi vò.”
Người phụ vụ hỏi lại Bảo Vy: “Chỉ một đĩa xôi thôi hả cô?”
Bảo Vy gật đầu. Người phục vụ liền hỏi tiếp: “Cô có uống thêm gì không?”
“Một ly nước lọc.” Bảo Vy đáp gọn rồi liền nghĩ: “Chỉ một đĩa xôi mà hơn mười đô, mỗi đô hơn hai mươi nghìn đồng Việt Nam. Mắc như vậy cô thà nhịn ăn còn hơn. Ở đó còn muốn gọi thêm gì nữa. Hy vọng ăn xong bữa này no luôn đến chiều.”
Bảo Vy đưa mắt nhìn Ưng Túc, nghĩ nghĩ: “Cũng may ở đây là nước Mĩ, cô không phải trả tiền cho hắn. Chứ với cái kiểu mỗi món động đũa như sợ người ta độc chết mình của hắn thì có khi cô sạc nghiệp sớm.”