Bạn Gì Đó Ơi, Chúng Ta Là Vợ Chồng Hả

Chương 32: Giải ngố (18+)

Sau một hồi hôn hít mê đắm, Ưng Túc liền kéo Ngọc Mi đi lên phòng ngủ cao cấp mà anh bao dài hạn trên tầng. Căn phòng rộng rãi đẹp đẽ với ánh sáng màu vàng nhạt dễ chịu đầy mị hoặc cho những pha nồng nàn. Ngọc Mi yêu kiều quyến rũ câu dẫn hồn anh bước vào bể ân ái.

Chiếc váy suông dài màu trắng nhanh chóng bị tụt xuống lộ ra nội y cao cấp đồng màu tôn lên thân hình đẹp chuẩn mực của cô. Toàn thân Ưng Túc bắt đầu nóng lên, mắt anh dán chặt vào từng đường cong trên cơ thể cô, tay anh bắt đầu chạm vào làn da mềm mại của cô. Mân mê.

Ngọc Mi nhìn Ưng Túc bằng ánh mắt hớp hồn, đôi môi anh đào chín mộng quyến rũ hướng về phía anh hôn hít. Cô hôn lên mặt anh, môi anh, cổ anh rồi tai anh. Phút chốc lại cắn nhẹ vào những nơi nhạy cảm của anh khiến toàn thân Ưng Túc nóng bừng.

Đôi bàn tay thon dài của Ngọc Mi lần theo từng chiếc nút áo của Ưng Túc nhẹ cởi ra để lộ bờ ngực rộng của anh. Cô không thể chờ được liền chạm vào nó. Cô hôn lên vai anh, ngực anh rồi xuống dần đến bụng và rốn. Đầu lưỡi mê hoặc và điêu luyện đi qua từng vùng nhạy cảm của anh cho đến khi xuống phía dưới.

Ngọc Mi quỳ giữa hai chân anh và bắt đầu thao tác. Cô gái điêu luyện trong kỹ thuật, thuần thục trong biển tình say đắm với Ưng Túc cho nên thừa nhiệt tình để liên tục hoạt động đến gần nửa tiếng nhưng kết quả lại khiến cả cô và Ưng Túc tròn mắt kinh ngạc.

“Ưng Túc... như thế này... anh...” Ngọc Mi chỉ có thể lắp bắp nói không ra tiếng.

Còn Ưng Túc thì thở dài chán nản. Anh mặc lại quần, cài lại áo rồi ngồi phịch xuống sofa rủa thầm: “Mẹ kiếp! Cả Ngọc Mi mà chú mày cũng không muốn thì muốn cái gì? Nhìn đi, người ta là vũ hậu hàng đầu đó. Trước đây cô ta chạm vào là chú mày vui ngay. Bây giờ thì sao? Cả ra chào cũng không dám. Nhát chết đến như vậy!”

Ngọc Mi không hiểu chuyện gì xảy ra, trong mắt cô lo lắng hỏi: “Ưng Túc, anh đã gặp phải chuyện gì?”

Ưng Túc mải suy nghĩ nên không trả lời cô. Ngọc Mi lại cho rằng anh đang trốn tránh, khiến cô liên hệ với chuyện anh chia tay với những tình nhân khác có liên quan đến chuyện anh “không thể”.

Cô nhìn anh bằng ánh mắt cảm thông. Cô cầm tay anh, quỳ dưới chân anh, tựa mặt vào đùi anh, thỏ thẻ: “Ưng Túc, anh dù như thế nào em cũng vẫn yêu anh. Em không rời xa anh. Mãi mãi không rời xa anh. Chúng ta có thể bắt đầu một mối quan hệ nam nữ bình thường, hẹn hò, đi ăn, đi xem phim... mà không cần chuyện này.”

Ưng Túc nghe tới đây tự nhiên lại lùng bùng lỗ tai. Anh biết cô hiểu lầm cho nên liền lớn giọng mắng: “Cô nói linh tinh cái gì đấy hả?”

Ngọc Mi ngẩng đầu nhìn anh, vẻ mặt ngây thơ hỏi lại: “Ưng Túc, có phải vì chuyện này mà anh chia tay với bọn họ hay không?”

Ưng Túc chán ghét quay mặt về một hướng, khẽ thở dài rồi hất tay Ngọc Mi ra. Anh đứng dậy, móc ví cầm chi phiếu đặt lên bàn. Không nói thêm lời nào liền đi ra ngoài.

Ngọc Mi thấy vậy liền kéo tay anh lại: “Ưng Túc, đừng đi, em khó khăn lắm mới đợi được anh. Cho dù là đêm nay không xảy ra chuyện gì thì chúng ta cũng có thể nằm cạnh nhau trò chuyện. Xin anh đừng bỏ em.”

Ưng Túc nhìn Ngọc Mi đang quỳ dưới sàn thì nhẹ đỡ cô đứng lên. Người đàn ông có gương mặt lãng tử anh tuấn dùng ánh mắt lạnh nhạt nhìn cô, đanh giọng hỏi: “Từ lúc nào mà tôi và cô có thể cùng nhau trò chuyện vậy?”

Ngọc Mi cúi đầu im lặng không đáp. Cô biết trong mắt anh, cô không đáng giá chút nào. Ưng Túc thấy cô buồn liền dùng ngón tay xoa xoa gương mặt của cô, giọng nói đã dịu đi rất nhiều: “Ngọc Mi, sao em cứ hay quên những điều tôi đã nói. Tôi là người nói một là một, không có khoan nhượng hay ngoại lệ. Cho nên, tốt nhất em nên từ bỏ suy nghĩ không an phận của mình.”

“Còn nữa, chuyện hôm nay, tôi cấm em nói linh tinh ra bên ngoài. Nếu tôi nghe được tin tức gì không đúng sự thật thì em và những người biết chuyện sẽ gặp phải điều gì, chắc em không cần tôi nói chứ?”

Ngọc Mi ngây ngốc gật đầu. Cô vốn yêu thích hắn cho nên không bảo vệ hắn thì thôi làm sao có thể bêu xấu hắn.

Khóe miệng Ưng Túc khẽ nhếch lên rất nhẹ tỏ vẻ hài lòng, anh vuốt tóc cô khen ngợi: “Thông minh lắm! Chỉ tiếc em không còn quyến rũ được tôi nữa. Chi phiếu lần này điền nhiều một chút, sau này không cần đến đây làm nữa.”

Ngọc Mi ngẩn người, sững sờ nhìn Ưng Túc, giọng cô lắp bắp: “Ý của...anh... là sao? Chúng ta... không... gặp nhau... nữa sao?”

Ưng Túc gật đầu dứt khoát xác nhận với Ngọc Mi. Cô nhìn anh lắc đầu nguầy nguậy, liên tục biện minh: “Ưng Túc, em xin anh, đừng đối với em như vậy.”

“Em làm không tốt, em có thể làm lại. Em sẽ làm lâu hơn. Anh có thể nằm xuống nghỉ ngơi, em...”

Tay cô níu chặt tay anh, đầu cô ngả vào ngực anh, toàn thân run lên như đang sợ hãi mất anh. Ưng Túc không đáp lại cô mà chỉ kéo tay cô ra khỏi người mình.

“Ưng Túc, đừng đi, xin anh đừng đi. Anh không muốn bao nuôi em cũng được. Chỉ cần gặp anh như thế này em cũng chịu.”

“Ưng Túc, làm ơn đừng diệt luôn hy vọng cuối cùng của em. Em chỉ muốn được gặp anh...”

Ưng Túc thở dài ngán ngẩm, anh quay qua đặt hai tay lên vai của Ngọc Mi, đầu cúi xuống nhìn vào mắt cô, từng tiếng nói ra rõ ràng rành mạch: “Ngọc Mi, em bình tĩnh nghe tôi nói. Sỡ dĩ tôi kiên nhẫn và đích thân đến đây để nói với em là vì tôi biết em thật lòng thích tôi và lần nào cũng không lấy tiền. Con người tôi không thích nợ ai cái gì. Với phụ nữ càng không muốn day dưa. Quan hệ của chúng ta chỉ là trao đổi, không hơn không kém.”

Ánh mắt Ưng Túc sắc lạnh nhìn xoáy vào đôi mắt đẹp ngập trong nước mắt, nhưng giọng anh không hề dịu dàng hơn, vẫm âm lãnh lạnh lùng:

“ Tôi hy vọng lần này em sẽ lấy đủ tiền em cần để cho cuộc sống sau này được tốt. Đừng ôm bất kỳ mơ mộng gì với tôi cả. Tôi sẽ không gặp em nữa đâu.”

Ngọc Mi nghe xong như sét đánh ngang tai, nước mắt từng hàng rơi xuống như mưa. Tình cảm này trước sau chỉ một mình cô ôm ấp. Với người đàn ông như Ưng Túc mà nói thì chỉ cần không muốn là sẽ có thừa tàn nhẫn và dứt khoát để chia tay phụ nữ.

“Mong em có được cuộc sống tốt.”

Ngọc Mi bị một cú gạt tay của Ưng Túc liền ngã ra sàn, cô ngồi bất động trong nỗi chán chường cho đến khi nghe tiếng đóng sầm cửa của anh cô mới chợt tỉnh, ngẩng mặt lên nhìn ra phía cửa. Ưng Túc đã đi rồi, anh thực sự đã đi rồi. Ngọc Mi cô đơn lấy tay bó gối ngồi thu lu trong góc phòng, nước mắt cứ từng hồi rơi xuống không ngừng trong bóng đêm thăm thẳm.1

...

Ưng Túc phóng xe quay trở lại Crescent vào lúc tầm tám chín giờ tối. Lúc anh bước vào đại sảnh của tòa nhà thì tình cờ đυ.ng mặt Bảo Vy đang xách rác đi vứt. Trên người anh có chút men say hay không hiểu uống nhầm thứ gì mà nhìn Bảo Vy đi vứt rác cũng khiến cơ thể anh có phản ứng mãnh liệt. Anh nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới, tỉ mỉ đánh giá rồi lại rủa thầm trong lòng: “Chết tiệt, lại cái bộ quần áo hai dây bằng ren mà lúc sáng cô ta mặc. Cô ta mua quần áo giá sỉ hay sao mà chỉ một kiểu như vậy?”

“Phương Bảo Vy! Cô đi vứt rác thôi mà cũng ăn mặc khiêu gợi hay sao? Đây là công khai khích thích để người khác phạm tội có phải không?”