Xuyên Vào Tiểu Thuyết Dành Cho Nam

Chương 2: Tiểu thiếu niên

Giọng kêu gào kia của Trương Túc vô cùng hữu dụng, nhưng hòn đá nhọn hoắc trong tay nàng còn có tác dụng hơn.

Năm ba người vốn đã tới gần thiếu niên chần chừ một lát, vẫn chọn lui lại. Trương Túc không buông lỏng cảnh giác, múa may hòn đá nhọn trong tay, mãi đến lúc những người đó đi xa, Trương Túc mới thở phào nhẹ nhõm.

Thiếu niên ngã đầu úp xuống đất, Trương Túc nghĩ thôi đã đau mũi, nàng khom nửa eo, đề phòng xung quanh, nhẹ nhàng gọi: “Dậy dậy, mau đứng lên.”

Không tiếng trả lời.

Trương Túc: “Tiểu huynh đệ này đã mất ý thức.”

Tay phải nàng nắm chặt hòn đá nhọn không buông, tay trái lật mặt thiếu niên lại, nhất thời hít sâu một hơi. Má trái của thiếu niên đầy hoa văn màu xanh đen, má bên phải lại đủ các loại vết xước và máu ứ đọng.

Trương Túc nuốt một ngụm nước bọt, tay run run thăm dò mũi của thiếu niên.

Hơi thở yếu ớt phả vào đầu ngón tay nàng, cũng may, vẫn còn hơi thở.

Nàng cũng không dám lề mề nữa, ngồi xổm xuống đỡ thiếu niên lên vai đi về hướng bên cạnh. Thiếu niên thật sự rất gầy, cũng rất nhẹ, Trương Túc đỡ hắn cũng không có cảm giác tốn nhiều sức.

Cũng trong lúc đó điểm công đức của nàng tăng thêm 5 điểm, một lần nữa biến thành 10 điểm.

Trương Túc đỡ thiếu niên tới sau một sườn núi nhỏ, nơi này khuất tầm mắt, trừ khi dân chạy nạn đến gần, nếu không sẽ không thấy bọn họ.

Trương Túc: “Hệ thống ca, ta muốn mua một chén nước.”

Hệ thống: “1 điểm công đức.”

Trương Túc: “Được được được.”

Nàng khom người, cho dù là không có ai, nàng cũng giả vờ lấy một ống trúc đựng nước trong ngực ra. Nàng mím môi một cái, cẩn thận đỡ đầu thiếu niên lên, sau đó đưa miệng ống tre đến miệng thiếu niên.

Nàng vốn còn lo thiếu niên bất tỉnh, không thể uống nước, kết quả nàng vừa đưa ống tre tới gần, nước sóng sánh dính vào môi thiếu niên, thiếu niên giống như có phản ứng, uống từng ngụm nhỏ.

Trương Túc cứ như vậy đỡ hắn, trơ mắt nhìn thiếu niên uống hơn phân nửa nước.

Trương Túc có chút nghi ngờ, thiếu niên này là tỉnh hay mê.

Nhưng nghĩ đến 5 điểm công đức, nàng cũng không có ý định so đo.

Nàng đặt ống tre sang bên cạnh, suy nghĩ một lại, lại dùng 1 điểm công đức mua hai cái màn thầu, trét chút bùn trên mặt đất nhét vào trong lòng tiểu thiếu niên, vỗ vỗ tay xoay người rời đi. Bây giờ thiếu nhiên không gặp nguy hiểm nữa, những món khác xem như nàng tặng hắn đi.

Dù sao thiếu niên cũng bất tỉnh, không biết ai cứu hắn, dù có nghi ngờ lai lịch của màn thầu và nước, ai có thể nghĩ tới trên đầu nàng chứ.

Không thể không nói, những từng trải trong hơn một năm chạy nạn khiến Trương Túc suy nghĩ chu đáo hơn rất nhiều, nhưng thế nào nàng cũng không ngờ, có một số người trời sinh ra đã rất chó.

...

Trương Túc trở lại cạnh toán dân chạy nạn đợi, nàng không đặt mông ngồi xuống đất như những người khác, mà chụm hai chân lại, dùng đầu ngón chân chống đỡ trọng lượng cơ thể, cơ bắp cả người đều căng lên.

Đây cũng là một cách rèn luyện, hơn nữa cũng không gây chú ý.

Bên cạnh có một cụ bà đầy nếp nhăn hỏi: “Tiểu nha đầu, cháu làm gì thế?”

Trương Túc tội nghiệp nói: “Bụng, đau.”

Nàng vừa nói vừa chỉ chỉ động tác của mình: “Như vậy sẽ hết đau.”

Bà cụ và người bên cạnh bỗng nhiên tỉnh ngộ, đồng tình nhìn Trương Túc.

“Tiểu nha đầu này không bị đại phu chân đất nào lừa đó chứ, vốn dĩ đã không ăn không uống, không nằm trên đất nghỉ ngơi, còn muốn dùng mũi chân chống đỡ cơ thể, ôi chao, mới một lát đã ngồi không yên, thân thể lắc qua lắc lại.”

Trương Túc đang rèn luyện: ...

Những người khác đều nghĩ đầu óc Trương Túc không bình thường, cũng không biết sao đối phương lớn lên được.

Trương Túc nhìn đám người vây chung quanh, sắc mặt cũng có hơi nhăn nhó.

Mặt trời nướng chín mặt đất, những người này sao mà chịu được, mông không thấy nóng sao.

Trương Túc quyết định đối xử tử tế với mình, thu ánh mắt lại, chuyên chú tập luyện.

Khoảng nửa giờ sau, nàng đứng dậy đi lại, có lẽ nghĩ nàng ngốc, bà cụ hỏi chuyện trước đó lại gọi nàng: “Tiểu nha đầu, cháu đi đâu thế?”

Trương Túc cụp mắt, ôm bụng: “Đói, muốn tìm đồ ăn.”

Lời này khiến người khác không tìm được một câu phản bác nào, bà cụ hỏi chuyện trong phút chốc dường như bị rút hết sinh cơ, ngây ngốc nhìn đất hoang chung quanh: “Trời thế này, đi đâu tìm đồ ăn.”

Trương Túc không nói chuyện, nàng cúi đầu rời đi, nàng đi bên cạnh toán dân tị nạn. Đột nhiên nghe một tiếng khóc mỏng manh, thanh âm kia quá yếu, giống như tiếng mèo con mới sinh.

Bước chân Trương Túc dừng lại, tìm nơi có tiếng khóc, cách khoảng năm bước chân, một phụ nhân cắn nát đầu ngón tay, bế một đứa bé khoảng một tuổi đút máu cho nó.

Tiếng khóc yếu ớt kia truyền ra từ đó, những người khác cũng chú ý đến, nhưng chỉ nhìn lướt qua, rồi quay đầu không nhìn nữa.

Sống chết của bản thân khó liệu, ai còn quản chuyện của người khác.

Đôi chân của Trương Túc như bị đổ chì, dù đã từng thấy rất nhiều cảnh thảm, nhưng nhìn màn trước mắt, cổ họng nàng như bị nhét một cục bông, bị nghẹn vô cùng khó chịu.

Trịnh Hương Lan ôm đứa bé, dường như nàng không cảm nhận được đau đớn ở đầu ngón tay, dùng sức nặn ra, hy vọng có thể có thêm một chút máu đút cho đứa bé.

Đứa bé hô hấp yếu ớt, Trịnh Hương Lan chỉ cảm thấy từng cơn tuyệt vọng, con đường phía trước là một màn đen tối, căn bản không nhìn thấy ánh sáng, sau nàng có thể tự tin nuôi đứa bé lớn lên, nhưng để nàng mặc kệ bỏ đứa bé lại, nàng không làm được.

Đại oa Nhị oa đã không còn, phụ thân đứa bé cũng vì hai mẫu tử nàng mà chết, nàng chỉ còn lại huyết mạch cuối cùng này của phụ thân nó. Nghĩ tới nhi nữ cùng trượng phu đã chết, hốc mắt Trịnh Hương Lan đỏ lên, suýt nữa rơi lệ, nàng nhanh chóng ngẩng đầu lên, ép nước mắt quay ngược lại.

Sau đó nhìn thấy thiếu nữ chẳng biết từ khi nào đã ở trước mặt.

Trương Túc sờ sờ mũi, mất tự nhiên nói: “Ta vừa thấy bên kia có chỗ râm mát.”

Trương Túc chỉ về một hướng, Trịnh Hương Lan còn chưa đứng dậy, một nam nhân đột nhiên lướt qua bọn họ, chạy tới chỗ Trương Túc chỉ.

Nước mắt Trịnh Hương Lan vừa ép về, suýt chút nữa không kìm được mà chảy ra.

Trong lòng Trương Túc cũng hơi phiền, nhưng không có cách nào với tình huống thế này.

“Ta đỡ người đi, tìm một chỗ khác?” Nàng đưa tay ra, chân lại không động, không phải là nàng giả vờ giả vịt, mà dưới tình hình hiện giờ, tùy tiện tới gần đối phương sẽ bị cho là kẻ tập kích.

Trịnh Hương Lan nhìn chằm chằm vào cánh tay nhỏ bé kia, do dự một lát, rồi đưa tay cầm lấy, tay còn lại ôm chặt đứa bé đứng lên.

Cũng chính lúc này, Trương Túc mới phát hiện chân phải của Trịnh Hương Lan bị tật.

Trịnh Hương Lan căng khóe miệng: “Muội tử, đi thôi.”

Trương Túc đi phía trước, Trịnh Hương Lan đi phía sau, giữa hai người cách khoảng hai bước chân.

Những người khác thấy hai người rời đi, ngay cả ánh mắt cũng không thèm liếc nhìn. Trời nóng như vậy, rất khó giữ thể lực, lại còn đi lại dưới mặt trời, là ngại mình chết không đủ nhanh.

Trịnh Hương Lan cũng không phải không nghĩ đến chuyện này, nhưng đứa bé bị phơi đến cả người nóng hổi, ngay cả tiếng khóc cũng không phát ra được, nàng thật sự không còn cách nào khác.

Nhìn thấy Trương Túc dẫn nàng đi một đoạn dài vẫn chưa có ý định dừng lại, Trịnh Hương Lan thật sự không chịu nổi, liếʍ đôi môi khô khốc hỏi: “Muội tử, bao lâu nữa mới đến, ta sắp không chịu được rồi.”

Nàng đột nhiên nghi ngờ bản thân ôm con đi theo thiếu nữ này, rốt cuộc có phải là quyết định chính xác hay không.

Có lẽ nàng không nên vì đối phương là nữ hài tử mà thả lỏng phòng bị, nếu đối phương muốn gϊếŧ nàng và con nàng, uống máu của họ để sống thì phải làm sao.

Trịnh Hương Lan không muốn nghĩ như thế về tiểu cô nương, nhưng tình thế ngày càng bất lợi với nàng.

Ngay lúc Trịnh Hương Lan định hỏi lần nữa, giọng nói kia đã vang lên.

“Chúng ta đến rồi.”

Trịnh Hương Lan nhìn chung quanh, căn bản không có chỗ nào che nắng, nàng bị gạt.

Trịnh Hương Lan dựng cả tóc gáy lên, nàng lui về sau hai bước, đôi mắt chăm chú nhìn chằm chằm vào Trương Túc.

Trương Túc hiểu ý trong đôi mắt đó, cho nên nàng không giải thích, mà đi trước theo đất lỡ trượt xuống.

Trịnh Hương Lan suýt chút nhữ kêu thành tiếng, vội bước lên kiểm tra, mới phát hiện Trương Túc đang yên ổn đứng ở dưới, sau khi đối mặt với nàng thì lập tức chạy qua bên cạnh, sau đó Trịnh Hương Lan liền thấy được nơi che nắng trong miệng Trương Túc.

Bên trên là một khối đá nhô ra, vừa vặn che được mặt trời, để lại phía dưới một nơi nho nhỏ.

Nhưng những nơi thế này không hấp dẫn ánh mắt người khác, nên không ai chú ý tới.

Trịnh Hương Lan cảm kích trong lòng, ôm con trượt xuống theo. Nàng gần như là chạy vội đến chỗ râm kia, trên người không còn sức nóng thiêu đốt, nàng không kìm được mà phát ra một tiếng than thở, ngay cả con nàng trong l*иg ngực cũng ngừng khóc.

Trương Túc lo đứa bé này có thể đói đến bất tỉnh không, nàng giả vờ nghiêng người lấy đồ, sau đó lấy ra một cái chén vỡ.

Nhưng Trịnh Hương Lan hoàn toàn không để ý cái chén kia có vỡ hay không, trong mắt nàng chỉ có nước trong mát kia.

Nàng liếʍ môi một cái, ấp úng nói: “Muội tử, ta, ta...”

Nàng chắc chắn muốn ít nước kia, đó có thể là thứ cứu mạng.

Nhưng nàng lại nhìn Trương Túc, hai chữ muốn nước nghẹn trong cổ họng, dù thể nào cũng không nói nên lời.

Trương Túc không lèo nhèo, trực tiếp đưa nước cho Trịnh Hương Lan: “Uống nhanh đi, cho đứa bé uống một chút.”

Trịnh Hương Lan: “Vậy còn ngươi?”

“Ta đã nhấp hai ngụm, có thể chịu được.” Trương Túc lời ít mà ý nhiều.

Trương Túc không hề do dự, liên tục nói cảm ơn Trương Túc, sau đó đút nước cho nhi tử, cái miệng nhỏ của thằng nhóc nhấp nước, đôi mắt cũng hơi mở ra một chút.

Nhi tử uống xong, Trịnh Hương Lan mới uống số nước còn dư lại. Nàng thật sự quá khát, không để ý uống hết nước.

“Ta, xin lỗi muội tử, ta thật sự xin lỗi.” Trịnh Hương Lan xấu hổ đỏ mặt, nhưng sự thật trước mắt, giải thích của nàng vô lực.

“Không sao, vốn để cho ngươi uống.” Trương Túc nhận cái chén vỡ để bên cạnh.

Nàng quá thản nhiên, ngược lại khiến Trịnh Hương Lan nhất thời không biết nói gì cho phải.

Hai người vô cùng yên lặng, sau đó một loạt tiếng ục ục vang lên.

Trịnh Hương Lan: ...

Trương Túc mò mò trong ngực, sau đó móc ra một cái màn thầu xám xịt, trên màn thầu có không ít bùn, nhìn qua giống như đã để mấy ngày, tệ vô cùng.

Thế nhưng, điều này không thể che giấu nó là một cái màn thầu thật sự.

Trương Túc đưa màn thầu cho nàng: “Cầm ăn đi.”

Lần này Trịnh Hương Lan thật sự không nhịn được, nàng nức nở nói: “Muội tử, ta không thể lại muốn màn thầu của ngươi nữa.”

“Ta nợ ngươi quá nhiều.”

Trương Túc nhu hòa: “Ngươi không nợ ta, cầm đi.”

Một lần giúp hai người, nàng được cộng 6 điểm công đức, cộng thêm trước đây, điểm công đức hiện tại của nàng là 14 điểm.

Nàng biết tại sao hệ thống lại quyết định như thế, cũng có thể hiểu được.