"Phụ thân đại nhân, người đi hết cả rồi, không cần phải giả bộ với cô con gái này nữa đâu!"
Độc Cô Lệ vừa về phủ đã hết lòng bày tỏ sự quan tâm lo lắng cho phụ thân bằng một khuôn mặt lạnh băng. Không gào thét, không nước mắt, không đau lòng, tuyệt tình đến không thể tuyệt tình hơn.
Cũng không phải nàng cố ý mà chỉ là lão thất phụ này vẫn luôn giả bộ đùa cợt người khác. Còn làm nàng phí hoài thêm mấy tháng cấm túc để luyện tập, Độc Cô Lệ chính là đang muốn khóc mà không khóc nổi đây.
Tối hôm qua rõ ràng là ông ta tự lao đầu vào kiếm của người ta. Hắc y nhân kia cũng không có ý muốn gϊếŧ người thật sự, vết thương cùng lắm chỉ đâm được qua da mà thôi. Nàng tuy không bước hẳn vào phòng, không nhìn được ai lao vào, ai đâm ai. Nhưng tiếng chân của người chạy tới đã nói lên tất cả. Hắc y nhân kia võ nghệ cao cường, lại biết kinh công, nếu muốn lao tới gϊếŧ người sẽ vô cùng nhanh gọn, bước chân cũng sẽ không nặng nề bằng người bình thường.
Dương Quốc Trung tối đó tự chịu nhát kiếm kia, cũng không phải không có lý do, một là vì trốn tránh điều kiện gì đó của hắc y nhân, hai là muốn nhân cớ sức khỏe dọa quần thần một phen để bản thân có thể nhanh chóng thoái lui khỏi triều chính. Ông cũng không phải không suy nghĩ khi làm liều, đúng là một con cáo già.
Dương Quốc Trung bị ái nữ vạch trần cũng tự mở mắt, khuôn mặt kiên nghị vì vết thương mà xanh sao ốm yếu đi rất nhiều. Nàng cũng phải công nhận mặc dù đã qua ngũ tuần nhưng nhan sắc của Dương Quốc Trung đúng thật không tầm thường. Tuy không thể so sánh với vẻ phong lưu tuấn lãng hồi trẻ, nhưng đàn ông chín chắn cương nghị trải qua sự đời lại càng thêm hấp dẫn. Cũng chẳng trách Dương Hy Nguyệt nhan sắc vượt trội đến vậy, à mà nàng vẫn chưa biết ông ta có phải cha ruột mình không mà ! thiếu tí lại quên mất.
"Nguyệt nhi con thay đổi thật rồi,_lạnh lùng cứng cỏi hơn trước... nhưng lại dễ mở lời với ta hơn rồi."
"Trải qua sinh tử con người ắt có thay đổi, chỉ mong thay đổi nãy sẽ không làm phụ thân quá đỗi ngạc nhiên."
"Tối hôm qua người đuổi theo thích khách là con sao?"
"Phải! đáng tiếc ta lại cố ý cho hắn chạy thoát. Phụ thân người thật vọng sao?" Độc Cô Lệ nhìn ông bằng bộ dạng châm chọc, dù cà khịa nhưng cũng là kiểu cà khịa "tinh tế" với người thân .
"Con dù không cố ý cho hắn chạy thoát, thì cũng chẳng thể giữ lại. Vả lại ta cũng là ý muốn cho hắn chạy thoát, Nguyệt nhi không cần lo lắng ta thất vọng."
Nàng nói vậy mà ông vẫn có thể bình tĩnh đáp lời.
Dương Quốc Trung không tức giận trong lòng thậm chí còn có chút vui mừng. Dù sao cũng đỡ xấc xược hơn trước đây rất nhiều rồi.
" Sao lại không thể giữ lại! phụ thân đúng là khinh thường con gái quá rồi."
"Con học võ từ khi nào, là ai dạy?" Tối đó ông đã vô cùng ngạc nhiên trước lực đạo của nàng. Cú đá đó của Nguyệt nhi mà trúng vào người ,chỉ e rằng xương gãy làm đôi khó lòng hồi phục.
Con gái ông từ nhỏ rất yếu ớt, ông cũng bởi vậy mà nhất quyết không để nó học võ. Vậy mà mất tích chưa đến mấy ngày lại có loại công phu thâm hậu đến vậy khiến ông không thể nào lý giải nổi.
"Có cao nhân chỉ điểm, chắc cũng không cần phải nói rõ đâu." Độc Cô Lệ lảng tránh, cái vấn đề này rốt cục bao giờ mới có người ngừng hỏi đây. Sao không ai học tập cẩu hoàng đế không một chút thắc mắc chút nào vậy hả!
Nàng chợt cảm thấy Nam Cung Uyên đôi lúc vô tình như thế lại dễ thương đấy.
"Việc đó ta không bận tâm nữa, có võ cũng tốt, bảo vệ được bản thân hơn, ta cũng không phải lo lắng nhiều về con nữa. Nhưng còn chuyện này con nhất định phải nói." Dương Quốc Trung nghiệm trọng nói.
"..."
"Con đã gặp Lý Chiêu Huệ?"
"Phải." Độc Cô Lệ thẳng thắn thừa nhận, có như thế nàng mới có thể vịn cớ hỏi phụ thân tiếp về vấn đề Lý di còn chưa nói với nàng.
"Nàng ấy đã nói những gì với con?"
"Tất cả mọi chuyện bà ấy biết."
Nàng vốn là muốn nói "tình tay bốn rắc rồi của mấy người " nhưng vẫn nuốt đổ lại vào họng. Xét cho cùng ông ta vẫn là cha nàng, ít cũng phải chừa lại chút mặt mũ.
"Có một số chuyện nàng ấy cũng không biết rõ, con chỉ cần biết đó không phải sự thật là được ."
Nàng không ngờ ông ta lại có thể nói như vậy, nếu nàng thật sự là con của hoàng đế. Cái sừng trên đầu ông ta cũng là oan quá rồi, chỉ cần là người thì sao mà chịu nổi. Ngấm ngầm chịu đựng sau này tạo phản nàng còn hiểu được nhưng ông ta còn dốc lòng dốc sực bảo vệ con cái bảo vệ giang sơn có kẻ tặng ông cái sừng to kia. Dương Quốc Trung quả thật quá cao thượng rồi, phàm nhân không sánh nổi.
"Con sẽ tin lời người, nhưng người phải nói rõ vì sao năm đó lại ngăn cản con lấy Nam Cung Uyên"
"Tổ huấn Phượng gia không cho người kế vị kết hôn với hoàng thất."
Dương Trung biết tổ huấn Phượng gia, chẳng nhẽ những bí mật còn lại cũng biết luôn rồi, liệu Nam Cung Uyên đã biết chưa?
"Là mẫu thân của con nói với ta , chuyện này ta có chết cũng sẽ không đến tai hoàng đế."
Nhìn vẻ mặt cẳng thẳng của con gái , ông nhẹ nhàng giải thích.
"Chỉ có lý do đó!" Độc Cô Lệ vẫn không tin cho lắm, sự cương quyết ngăn cản năm đó của ông cũng không đơn giản là như vậy.
"Ta sẽ không bao giờ lừa rối con Nguyệt nhi à." Giọng ông trầm ấm nói với nàng, ánh mắt cũng trở lên nặng trĩu đầy tâm sự.
Đối mắt đầy phức tạp đó khiến nàng khó chịu, Độc Cô Lệ liền quay người bỏ đi, lúc nàng bước ra cửa liền chợt dừng lại lạnh lùng nói một câu.
"Nhưng người vẫn luôn lừa ta, a nương người nhất định không giống như lời dối trá của mấy người..."
Nhìn bóng người đã biến mất , Dương Trung mới thê lương nói một câu.
"Nguyệt nhi , là phụ thân có lỗi..."