"Nói như vậy tiên đế đã dùng thân mình mà cứu a nương, còn ta lại chính là kết quả của việc này có phải không, Lý Chiêu Huệ!"
Độc Cô Lệ trầm giọng nói. Nàng lạnh lùng kêu thẳng tên họ của Lý di nương, trong lòng đã bắt đầu xuất hiện cảm giác phẫn nộ khi bị lừa gạt. Thà rằng chính nàng thừa nhận còn hơn phải nghe những lời nói dối có chủ đích kia.
Nàng không hề thích bị kẻ khác bớt cợt lừa gạt, Dương Hy Nguyệt trước cũng chính là như vậy. Cho dù lời nói đó là muốn tốt cho nàng hay thế nào đi nữa thì tất cả đều không thể chấp nhận.
"Tiểu chủ người không cần nghe lời sằng bậy nào bên ngoài hết. Người chỉ cần biết người là con của chủ nhân, là huyết mạch cao quý của Phượng gia, người thống lĩnh Phượng gia quân. Tất cả chỉ như vậy thôi là đủ rồi."
Lý Chiêu Huệ gấp gáp quỳ gối di đến trước mặt nàng, ánh mắt bà khẩn thiết nhìn thẳng nàng, bà hi vọng tiểu chủ sẽ không vì xúc động nhất thời mà làm chuyện nông nổi. Không cho rằng bà cũng là kẻ lừa gạt như Dương Quốc Trung, như tiên đế mà xa lánh rè chừng bà.
"Ta muốn một lời giải thích rõ ràng, không phải qua loa như vậy, ngươi vẫn không muốn nói!"
Độc Cô Lệ kiên định chờ một câu trả lời thích đáng từ bà, nếu thật sự là như vậy, hôn sự giữ nàng và hoàng đế chính là lσạи ɭυâи, sao họ có thể để mọi chuyển xảy ra như vậy được.
Lý Chiêu Huệ vô cùng khó sử: "Tiểu chủ , nô gia..."
"Không nói được, vậy thì để vị phụ thân không rõ ràng kia của ta thay bà nói đi."
Nàng bỏ lại một lời lạnh nhạt, chớp mắt đã từ cửa sổ dời đi. Đến khi Lý Chiêu Huệ thoát khỏi sửng sốt mà lao đến ngăn thì cả một bóng người cũng không còn thấy. Không gian lại lập tức yên tĩnh như lúc đầu, người rời đi cũng không còn hơi ấm, bà ngước mắt nhìn vào ngọn đèn yếu ớt lung lay trong gió trước cửa sổ.
"Chủ nhân! nô gia phải nói ra sao với tiểu chủ khi chính bản thân mình còn không rõ đây..."
Độc Cô Lệ lao như một cơn lốc đến thư phòng của tướng phủ, vừa lúc muốn một cước đạp tung cửa, bên trong bất ngờ phát ra tiếng động làm nàng ngay lập tức cũng phải dừng lại.
"Nếu không phải vì Phượng tướng quân và ông là phụ thân của con ngài ấy. Ông nghĩ ông còn có thể sống đến ngày hôm nay hay sao! Dương Trung ông cũng đã thừa nhận ông nợ mẫu thân ta rất nhiều sao không bằng hôm nay trả hết một thể luôn đi..."
Là giọng nói của nam nhân, tràn đầy cay nghiến lẫn oán hận, hắn nói nàng là con ruột của Dương Quốc Trung. Là thật hay là giả?
"Ta không thể phản bội lại lời thề với tiên đế, vậy chi bằng để mạng già này một mạng trả một mạng năm đó đi..." Phụ thân nàng nói bằng một giọng điệu vô cùng thanh thản, đồng ý buông xuôi tính mạng.
"RẦM..."
Độc Cô Lệ trực tiếp một cước đạp tung cửa gỗ, nhìn vào trong phòng chính là cảnh hắc y nhân cầm kiếm đâm vào tim phụ thân nàng. Độc Cô Lệ nhìn bộ dạng tái nhợt không thèm phản kháng của ông ta, nàng nhanh tay liền ra tay đánh lại thích khách.
Kẻ này không ngờ lại có thể tránh được, thậm chí còn không một chút sứt sát bỏ chạy.
Là một cao thủ.
Độc Cô Lệ nhanh chóng đuổi theo người, còn không quên hô lớn tiếng kích động hộ vệ của phủ thường tướng.
"Có thích khách,_bảo vệ thừa tướng..."
Để ý lão già kia nàng không thể bắt được người, tốt nhất vẫn nên vứt lại cho đám thị vệ trong phủ dù sao nhát kiếm đó cũng chưa sâu đến mức đoạt mạng.
....
Độc Cô Lệ một mình đuổi theo bóng người áo đen đó, không ngờ cứ vậy dẫn ra một hồ sen trong phủ. Hắc y nhân bỗng dừng lại, hắn còn lại dám quay lại đối diện với nàng, thậm chí còn dám nhìn thẳng với ánh mắt cười cợt.
"Vẫn hung dữ như trước ,nhưng lại thêm phần thú vị rồi."
Độc Cô Lệ nhíu mày khó chịu, dám cợt nhả với nàng, đúng là một tên chán sống.
Độc Cô Lệ nhìn nền đá cuội được dải đầy trên đất, dùng lực vung chân sút mấy viên bắn về phía hắn. Hắc y nhân thân thủ nhanh nhạy kịp né tránh, nhưng vẫn không may lại để một viên sạt qua bắp tay, chỗ đó liền nhanh chóng cảm thấy tê dại, ướt máu.
Lực đạo đáng sợ! Hắn quả thực đã xem thường nàng, nếu giờ giao đấu e rằng phải chất vật một phen.
"Ta sẽ để ngươi đi không một ai biết ,nhưng có một điều kiện."
Nàng ra điều kiện khiến hắn cũng phải sửng sốt. Nàng vậy mà có thể thả cho người hành thích cha mình. Hắn không biết tiểu nữ hiếu thảo ngày nào giờ lại có thể máu lạnh vô tình đến mức này luôn.
Nhưng nếu đối tượng là Dương Quốc Trung thì cũng cảm thấy xứng đáng.
"Xin lỗi nhưng ta chưa yếu ớt đến nỗi để làm một cái giao dịch không biết trước như vậy đâu. Dương Hy Nguyệt, hẹn lần sau tái ngộ..."
Độc Cô Lệ không hề biết kẻ này lại dám tung hoả mù.
Đến cùng vẫn là chậm một bước. Biết vậy không nên nói nhiều, cứ vậy trực tiếp bắt người rồi ép hắn nói có phải hay hơn không.
"Bên hồ sen vừa có động tĩnh mau cho người rà soát."
Binh lính tới nàng liền lẳng lặng rời đi, đêm nay tuy biết được không ít chuyện, nhưng nàng vẫn cảm thấy tiếc nuối vì không thể tra hỏi cặn kẽ. Tên hắc y đó không ngờ lại nhận ra thân phận của nàng .Vẫn lên tìm một cớ về phủ hỏi phụ thân hờ kia vấn đề này...