Bổn Cung Chỉ Muốn Làm Vai Ác!

Chương 9: Cung nữ trung thành

Nam Cung Uyên vốn muốn mặc kệ nàng, nhưng rốt cuộc vẫn không yên lòng mà đi đến Thượng Dương điện.

Hắn chỉ vừa đến nơi, đập vào mắt lại chính là cảnh cổng lớn đóng chặt đầy vẻ không muốn chào đón. Thái y được hắn ra lệnh truyền tới vẫn còn ở bên ngoài, chưa giám rời đi khi chưa bắt mạch được cho quý phi. Lão vừa nhìn thấy hoàng đế liền lập cập quỳ xuống, bộ xương già vì đứng hơn một tiếng đồng hồ cũng sắp muốn rụng rời luôn rồi.

"Vi thần khấu kiến hoàng thượng."

"Sao vẫn còn ở đây ,chẳng nhẽ vẫn chưa kiểm tra qua quý thể cho quý phi?"

"Khởi bấm hoàng thượng, A Vân cung nữ đã vào bẩm báo hơn một tiếng trước, nhưng phía trong điện vẫn chưa hạ lệnh truyền. Vi thần không dám lơ là chức trách lên vẫn ở đây chờ"

Lão thái y vừa nói vừa lau mồ hôi, hai tay áo cũng đã ướt đẫm từ bao giờ. Thử hỏi lão đã lau bao nhiêu lần trước khi gặp hoàng thượng rồi.

Tô Đức đứng nhìn cũng vô cùng thương cảm, chủ tử khó hầu hạ ông cũng đành chịu thôi, trong cung này ngoài hoàng thượng thì quý phi nương nương chính là người khó hầu nhất.

"Lại tiếp tục hoang đường như vậy, Tô Đức hạ lệnh mở của Thượng Dương điện cho trẫm."

Nam Cung Uyên càu nhàu hạ lệnh, trong lòng thiết nghĩ cũng không nên dung túng nàng quá độ như trước nữa nữa.

"Dạ!"

"Người đâu mau lập tức vào trong truyền lệnh..."

....

"Hoàng thượng giá đáo."

"Chúng nô tài (nô tì) khấu kiến hoàng thượng. Hoàng thượng thánh an."

Hoàng đế cuối cũng cũng thuận lợi tiến được vào trong cung điện. Dương Thanh Dương Lam nhanh chóng cùng đám thái giám cung nữ đều tập chung bên ngoài sân khấu đầu hành lễ. Quanh đi quẩn lại vẫn thiếu nàng và một người nữa...

"Đứng hết lên cả đi, quý phi đâu? Trẫm hạ lệnh cho thái y viện đến bắt mạch cho nàng ấy, sao đã qua nửa cạnh giờ vẫn chưa cho triệu người."

Hoàng đế vừa lên tiếng hỏi ai cũng im bặt không giám trả lời, kẻ nào kẻ nấy đều cúi gằm mặt trong lòng thấp thỏm.

Nam Cung Uyên thở dài, điều mà hắn nghĩ tới duy nhất khi gặp cảnh này chính là "nàng lại đánh người!". Bỏ qua bọn họ, hoàng đế trực tiếp bước vào chính điện.

Độc Cô Lệ từ lúc trở về đến giờ vẫn một bộ thường phục chưa thay qua, nói đúng hơn là chẳng có thời gian mà thay thì đúng hơn. Nàng mệt mỏi nửa nằm nửa dựa trên ghế quý phi, chân vắt chéo, ngón tay nhỏ thon dài gõ lên thành ghế từng nhịp theo bước chân của ai đó.

"Cạnh !"

Ngón tay kia dừng lại, Nam Cung Uyên đã một bộ dạng thản nhiên đứng trước mặt nàng. Đem bộ mặt cao lãnh nhìn xuống dáng vẻ tùy hứng của nàng hạ lệnh:

"Còn không mau bước tới chuẩn mạch cho quý phi."

"Hoàng thượng, thần thϊếp thấy người thay vì để thái y khám cho thϊếp chi bằng xem trước cho người một lòng trung thành đang quỳ dưới đất kia thì hơn đấy."

Độc Cô Lệ lạnh nhạt khước từ, còn không quên nhắc nhở trong điện này còn có một người nữa mà bị hắn coi như không khí từ lúc tiến vào.

A Vân vẫn quỳ dưới đất dập đầu chưa một lần ngước lên, hay lên tiếng từ lúc hoàng đế bước vào điện. Nếu nhìn thấy sẽ tưởng không có gì hợp lý nhưng thực tế hành động này lại bất thường vô cùng .

Nam Cung Uyên bước tới tiến lại gần mới phát hiện ra vết đỏ thẫm như máu trên thảm hoa sặc sỡ.

"Nàng ..." Hoàng đế tức giận lớn tiếng, chỉ tay vào nàng như thể buộc tội.

A Vân là cung nữ báo tin của hắn vậy mà nàng lại dám hạ thủ tàn nhẫn như vậy.

"Hoàng thượng, người chưa rõ chuyện gì thì cũng không nên hét vào mặt thần thϊếp như vậy. A Vân là tự mình gây thương tổn chỉ vì muốn khuyên giải thần thϊếp không nên vì sợ thuốc mà giấu bệnh liền liên tiếp dập đầu cầu xin. Không biết đã nói bao nhiều lời mà lại vô tình cắn phải lưỡi, thần thϊếp vừa thấy cảm động trước lòng trung thành của nàng ấy vừa muốn truyền thái y thì người tiến vào. Thái y viện mau qua xem xét cho nàng ấy tránh để mất đi 1 nô tì trung thành của bổn cung." Quý phi nương nương vô cùng thương sót người mà lên tiếng.

Tượng vàng oscar giờ trao cho Độc Cô Lệ cũng được luôn rồi đấy. Từ lúc xuyên qua đây nàng liền phát hiện bản thân có một loại năng khiếu mới - diễn xuất.

Nam Cung Uyên cũng vì bộ dạng dối trá này của nàng đè lén lại tức giận, hắn chưa vội kết luận như trước tin tưởng một lần đế thái y qua xem xét.

"Vi thần tuân mệnh."

A Vân được các thái giám đặt nằm trên đất, lão thái y xem qua vết thương trên trán rồi lại vội nàng bắt mạch, biểu cảm hết xanh rồi lại đỏ, hết ngạc nhiên rồi lại sửng sốt... vậy mà vẫn còn sống!

Lão lấy trong hòm một găng tay bằng vải đeo vào, hướng miệng cung nữ kia cạy ra xem. Máu tươi tựa như sông lập tức chực trào, trôi ra ngoài cả một miếng thịt lưỡi bị cắn đứt trông ghê sợ vô cùng, đám nô tài ai lấy cũng kinh sợ một dạng che mồn buồn nôn.

Ngay cả hoàng đế cũng có chút rùng mình khi nhìn thấy cảnh tượng này.