Đầu mối dẫn đến chân núi là mất, vì đêm trước mưa bão quá lớn nên gần như dấu vết bị trôi sạch.
Tìm thấy quý phi bây giờ chẳng khác nào mò kim đáy bể, một ngọn núi hoang vu rộng lớn, lại chịu mưa bão tới mấy ngày. Một tiểu thư khuê các sống trong nhung lụa nhưng quý phi làm sao có thể sống sót nổi. Cho dù có tìm được chỉ sợ rằng lúc đó đã là một xác chết, dù hoàng thượng có khoan hồng độ lượng như thế nào thì mạng của họ vẫn còn chờ thừa tướng xử lý.
"Đại nhân, đã nửa ngày trời rồi! Có nên cho các binh xin nghỉ ngơi ăn uống một chút không ạ? Họ đều đã phải nhịn từ đêm hôm qua tới giờ rồi.
"Nghỉ ngơi gì chứ, tiếp tục tìm, nếu đêm nay vẫn chưa tìm được người thì hoàng thượng đều sẽ cho các ngươi xuống hoàng tuyền nghỉ ngơi đó."
Hạ Vũ tức giận quát vào mặt đám thuộc hạ của mình. Một lũ vô dụng, vũ lâm quân sao lại huấn luyện ra một đám thuộc hạ như vậy chứ.
"Thuộc hạ tuần mệnh."
"Khởi bẩm đại nhân, phía trước có kẻ to gan dám ngồi giữa đường nướng thỏ, binh lính muốn đi qua đều bị hắn đả thương không nhẹ ...Đại nhân giờ chúng ta phải làm thế nào ạ?"
Hạ Vũ bất lực đập tay lên trán, tên vũ lâm quân vừa chạy đến bẩm báo như chọc tức chết hắn mà.
Bọn họ là ai chứ!
Là vũ lâm quân tinh nhuệ bậc nhất của kinh thành, bảo vệ hoàng cung, một binh lính bình thường cũng có thể hạ được 5 người. Vậy mà giờ một tên điêu dân nướng thỏ chặn đường mà cũng không làm gì được, còn giám bẩm báo với một thống lĩnh như hắn . Vũ lâm quân giờ không chỉ vô dụng mà còn ăn hại.
...
Kẻ điêu dân mà Hạ Vũ nhắc đến không ai khác lại chính là Độc Cô Lệ. Trên đất phía sau nàng đang có không ít binh lính nằm ăn vạ, toàn bộ những kẻ đến gần nàng chưa quá năm mét đều bị Độc Cô Lệ bắn sỏi nằm rạp trên đất.
Tất cả đều phải chịu cảnh không làm gì được, đành dửng dưng nhìn nàng thản nhiên nướng thỏ mà tức đến nổ mắt.
Con thỏ nướng thơm ngon sắp chín, Hạ Vũ cũng kịp xuất hiện. Nhìn bóng dáng nữ tử váy hồng trước mắt, hắn không khỏi kinh ngạc.
Kẻ khiến đám vũ lâm quân của hắn bó tay chịu trói lại làm một nữ tử liễu yếu đào tơ, trói gà không chặt?
Hạ thống lĩnh cảm giác như bị đám thuộc hạ tát thẳng vô mặt.
"Kẻ phía trước là ai? Dám cản quan binh triều đi, ngươi chán sống rồi hay sao..."
Lời nói mạnh mẽ đầy uy phong cất lên khiến Độc Cô Lệ phải dừng tay lại. Tuy cũng không phải lịch sự lắm, nhưng vẫn còn hơn tụ nhóc đói khát chỉ biết lao vào kia rất nhiều .
Nàng nhếch mép cười, từ tốn đem thịt thỏ hương vị thơm lừng lên mũi ngửi thử, lạnh lùng đáp lại từng chữ:
"Dương, Hy, Nguyệt."
"Dương Hy Nguyệt? Họ Dương ..."
Hạ Vũ sửng sốt, liền lập tức xuống ngựa . Vừa nhìn thấy dung mạo đối phương ,mặt lập tức chuyển sắc, ánh mắt hắn vừa kinh ngạc vừa sợ hãi.
Hắn ngay lập tức quỳ xuống trước nàng kính cẩn hành lễ:
"Mạc tướng tham kiến quý phi nương nương."
"Chúng thần tham kiến quý phi nương nương."
Cả đoàn quân vì một hành động của Hạ tướng quân liền lập tức nhanh chóng phán ứng theo, đồng loạt hành lễ.
Không ít kẻ lo sợ đến đổ mồ hôi lạnh, người bọn họ mạo phạm khinh thường bạn nãy không ngờ lại chính là vị nương nương mà hoàng đế lệnh bọn họ tìm kiếm.
Ác phi thâm độc nhất hậu cung - Quý phi Dương thị.
Cảm giác được thì khác quỳ phục dưới chân xem ra rất mới mẻ, nàng về cung cũng không phải là một sự lựa chọn tồi tệ nhỉ!
"Mạc tướng hộ giá chậm trễ mong nương nương trách phạt."
"Ba ngày! Cũng không coi là quá muộn, chỉ cần bổn cũng vẫn còn mạng."
Nàng mở miệng châm chọc, sát khí trên người không chút thu liệm quả thực rất áp bức người khác.
Miệng tuy cười đùa, nhưng khí thế lại đủ ép chết người khác, đối với người trước mắt Hạ Vũ tưởng chừng như đứng trước hoàng đế, một câu cũng khó nói, cả người đều căng thẳng.
Đám vũ lâm quân chỉ có tệ hơn, đều im như thóc, đến thở còn không dám thở mạnh, mồ hôi ướt đẫm cả quần áo. Căng thẳng như thể trên chiến trường, đứng trước thiên quân vạn mã vậy.
Hiền phi nương nương dù trong hoàng cung mang tiếng độc ác, ghê gớm, nhưng khí thế bức người ngày hôm nay quả thực Hạ tướng quân cũng không sánh băng. Cho dù hắn đã từng trải qua sinh tử chiến trường, gϊếŧ không ít mạng người. Nhưng cớ sao trước một nữ tử hậu cung lại có tâm trạng lo sợ bồn chồn này.
"Hiền phi nương nương, hoàng thượng vì người mất tích mà ngày đêm mong ngóng tin tức của người. Vi thần khẩn cầu nương nương mau chóng hồi cung để tránh hoàng thượng thêm lo lắng."
Độc Cô Lệ im lặng, trong lòng vô cùng khinh bỉ lời nói dối không chớp mắt của Hạ Vũ. Đôi tay nàng vẫn thư thả lật qua lật lại con thỏ. Hương thơm của thịt nướng toả lên vô cùng hấp dẫn, không ít cái bụng đã réo lên òng ọc.
Họ đều vì tìm người mà đã nhịn đói một ngày một đêm rồi, đã ngửi thấy, nhìn thấy mà còn không ăn được thì đúng chẳng khác nào tra tấn cả. Mà điều đó thì lại đang vô cùng đúng ý nàng, dày vò thêm một chút không kẻ khác lại cho rằng nàng dễ tính.
"Hoàng thượng mong ngóng ta sao?" Lời lẽ đúng thật hay ho, không khỏi khiến nàng sực nhớ đến một đoạn ký ức quen thuộc nào đó ...