“Xin hãy giúp ta, giúp ta tìm ra sự thật năm đó...xin hãy giúp ta báo thù...xin cô hãy giúp ta. Chỉ cần như vậy thân xác này đều sẽ là của cô."
Tiếng nữ nhân ái oán vang vọng trong tâm trí nàng không ngừng, những ký ức lạ lần lượt xâm chiếm lấy tâm trí 013. Cảm giác như bị người khác cố gắng khống chế, đầu đau như muốn nổ tung.
Chết tiệt! Nàng chưa bao giờ bị khống chế tinh thần một cách thống khổ như vậy cả. Có làm cách nào cũng không thể thoát ra được.
"Cô là ai? Rốt cục cô muốn gì? Tại sao lại tồn tại trong ý thức của ta?...cô là ai...là ai?..."
013 tìm mọi ngóc ngách cũng không thể thấy được kẻ lên tiếng. Chuỗi không gian trong ký ức bỗng chốc sụp đổ, bao trùm lên chính là một khoảng đen vô tận.
Cùng lúc này thứ xuất hiện trước mắt nàng là một người con gái cổ đại với dung mạo tuyệt thế. Nàng ta khoác trên mình cung y đỏ rực thêu phượng cao quý, mái tóc dài được vấn cài trâm ngọc. Nàng ta dùng đôi mắt đẫm huyết lệ nhìn nàng đầy hy vọng rồi bất chợt mỉm cười thanh thản:
"Giờ ta chính là cô Dương Hy Nguyệt!"
“Dương Hy Nguyệt?” 013 lặp lại cái tên trong vô thức.
Nàng cuối cùng cũng tỉnh lại, thoát khỏi được sự khống chế kia, nhưng dường như những kí ức đó vẫn ở lại. Kí ức của một phi tần cổ đại tên Dương Hy Nguyệt.
“Cô nương người rốt cuộc cũng đã tỉnh lại, thật là làm lão bà này một phen lo lắng.”
Khuôn mặt của một bà lão bất ngờ phóng to trước mắt nàng. Nhìn dung mạo cũng đã tuổi lục tuần, gương mặt vô cùng phúc hậu, trên người mặc y phục vải nâu thô chẳng khác gì người dân nghèo trong mấy bộ phim cổ trang.
Dù trong lòng vẫn khá hoang mang nhưng nhìn căn nhà gỗ kiến trúc cổ đại này và đồ đạc trong nhà, nàng chắc chắn rằng nơi đây vốn không phải là thế giới hiện đại.
Nhìn bộ dạng ngơ ngác của tiểu cô nương xinh đẹp, bà lão hiền hòa giải thích:
“Đây là nhà của lão, sáng hôm qua ta đi bắt cá liền thấy cô nương bị thương bất tỉnh trên bờ. Ta liền vội đem cô về đây, cô nương có bị đau ở chỗ nào hay không?” Lão bà quan tâm hỏi nàng vô cùng thân thiện chân chất.
“Là bà bà đã cứu tiểu nữ một mạng sao?”
“Ừ! Cả người cô nương ướt hết còn sốt cao một đêm, cũng may đã tỉnh. Uống chút canh gừng làm ấm thân thể, lão đi giặt sạch y phục cho cô.”
Lão bà ân cần đỡ nàng ngồi dậy, tự tay đem cho nàng cái chén mẻ đựng canh gừng nóng hổi. 013 lúc này mới nhớ đến y phục, nhìn trung y trắng đơn sơ trên người chắc chắn đã bị lão bà thay qua.
“Tạ ơn bà bà đã cứu sống, tiểu nữ trên đường về nhà không may đυ.ng độ thổ phỉ, người đi theo đều vong mạng. Cũng may tiểu nữ thoát được nhưng lại bất cẩn trượt chân ngã xuống sông. Được bà bà cứu vớt không bỏ mạng nơi hoang dã này, thật sự là ơn nặng như núi sau này nhất định sẽ tìm mọi cách báo đáp người.”
Nàng nhanh miệng dựng một vở kịch thiếu nữ gặp thổ phỉ, đôi mắt khẽ rướm lệ diễn xuất vô cùng tự nhiên, một chút sơ hở cũng không có.
Hôm qua nàng ra tay gϊếŧ người, y phục dính không ít máu mà cơ thể lại hầu như không có vết thương, khó tránh khỏi lão bà hoài nghi. Bà bà đối với nàng là hảo tâm cũng không thể không đề phòng, dù sao cũng một thân bản lĩnh sát thủ kiếp trước, mục tiêu dù chỉ là một kẻ vô hại cũng không được phép lơ là.
“Cứu người là chuyện cần làm, lẽ nào lại mong báo đáp, cô nương không cần khách khí hay cứ an tâm dưỡng thương. Mà vừa này nghe cô nhắc đến thổ phỉ?...” Lão bà không hiểu sao lại nhìn 013 với ánh mắt có chút ngẫm nghĩ.
“Vâng! tiểu nữ chính là gặp phải thổ phỉ nên mới dính họa như thế này ạ…”
Nàng dò xét xem lão bà có nửa điểm khác lạ hay phát hiện ra điều gì không. 013 không thật sự cũng không muốn hạ thủ với một lão bà yếu ớt, bà ấy nêu thông minh thì nên dừng lại cậu chuyện này ở đây.
“Quả thực dạo gần đây trên núi này cũng có vài ba tên thổ phỉ lộng hành không phép tắc, về sau xuống núi nên cẩn thận một chút. Lão bà này già rồi, cả một đời cô độc chết cũng chẳng đáng tiếc. Nhưng cô nương còn trẻ lại vô cùng xinh đẹp, tương lai phía trước còn dài!”
Lão bà quay người suy nghĩ một lúc, không ngờ lại buông ra lời cảm thám như vậy rồi ôm chậu y phục của nàng bước ra ngoài.
Điều này không khỏi khiến nàng sững sờ một hồi, cảm thấy hơi có lỗi vì sự đề phòng hơi quá đáng của mình.
Nhưng còn câu "Tương lai phía trước còn dài..."
"Nàng còn có tương lai hay sao?"
Kể từ lúc chấp nhận sự thật nàng đã là người của tổ chức sát thủ Hoàng Kim, 013 nàng vốn đã chẳng còn tương lại rồi.
Thứ duy nhất mà nàng nghĩ đến trong hai mươi mấy năm cuộc đời duy chỉ có báo thù mà thôi.
013 bỏ chén nước trong tay xuống, nhìn đôi bàn tay trắng nõn mềm mại trước mắt, rồi lại vuốt lên những sợi tóc mềm mượt, đen dài như thác nước.
Chẳng có một chút nào giống nàng của trước đây cả! Đôi bàn tay thô ráp đầy những vết chai sần vì luyện tập, mái tóc thì chẳng bao giờ dài nổi lúc nào cũng ngắn cũn cẫng không khác nào một thằng con trai.
Nàng đúng là xuyên không thật rồi, hơn nữa còn xuyên vào thể xác của một người khác!
…
Hoàng đế nổi trận lôi đình, đem một bàn đầy tấu chương cứ thế hất tung. Đám thị vệ quỳ trên đất, không một ai dám ngước nhìn long nhan giận giữ, cả người run sợ không khỏi toát mồ hôi dòng dòng.
“Chỉ là một nữ nhân cũng tìm không xong, trẫm cho các ngươi thêm 1 ngày nữa nếu tìm còn không ra thì đem đầu về gặp trẫm. CÚT!”
“Chúng vì thần lập tức lĩnh chỉ.”
Bọn họ vừa thấy cơ hội liền dập đầu chạy trước, còn ở đó lâu thêm chút nữa thì đầu bọn họ cũng không cần để đến ngày mai lấy xuống mà giờ có thể đem ra trực tiếp bồi hoàng thượng.
Hoàng thượng lửa giận ngút trời, đã hai ngày trôi qua vẫn chưa có dấu hiệu hạ xuống. Tất cả đều tại vị Dương quý phi kia, sống trong cùng đang yên đang lành lại dở chứng chạy ra ngoài làm gì để rồi mất tích. Hại bọn hắn trong đêm mưa bão tìm người đã đành giờ lại còn phải hứng chịu hoàng đế nổi giận.
Nương nương, hàng trăm cái đầu sắp vì người rớt tới nơi rồi, người rốt cuộc đang ở nơi nào vậy ạ?