Tác giả: Lưu Ly Tâm Khiết
"Bệ hạ, nương nương thánh minh!"
Sau tiếng hô kinh thiên ấy, Thiên Đình lại trở lên yên tĩnh.
Nhưng sau sự yên tĩnh này lại là cơn giận của Ngọc Đế.
"Các khanh vì đẩy tân thiên điều xuất thế, xuất không ít lực, trẫm sẽ không quên công lao của các khanh!" Ngọc Đế vẫn dùng giọng điệu lười nhác ngày thường mà nói, còn dụng tâm nhấn mạnh từ 'sẽ không quên'.
[Trẫm đương nhiên sẽ không quên một đám các ngươi trong tối ngoài sáng làm việc ngang ngược! Chờ trẫm rảnh, trẫm sẽ tìm đám các ngươi tính sổ!] Ngọc Đế muốn nói thế lắm, nhưng đại cục chưa định, ông cũng không muốn phá vỡ lớp mặt nạ bình thản này.
"Tạ bệ hạ!" Chúng thần tiên hiển nhiên cũng không nhận ra Ngọc Đế chỉ nói miệng như thế, đều vui vẻ tạ ơn.
Chỉ có Thái Thượng Lão Quân ở dưới hơi rụt cổ lại theo bản năng, vị lão quân này đã làm tổ ở Thiên Đình lâu như vậy, sao có thể không nhận ra Chí tôn đang nói ngược, yên lặng cảm thán: [Xem ra Thiên Đình này mãi mãi không yên bình! Chỉ là, không có người kia, đám Trầm Hương có trụ nổi không?] Nghĩ đến kỳ tài tuyệt thế có một không hai ấy, tâm tình đã sớm lặng yên như nước mấy ngàn năm không ngăn nổi run rẩy.
"Bệ hạ!" Vương Mẫu đột nhiên lên tiếng, im lặng hồi lâu, cuối cùng bà cũng hiểu tại sao mình thua.
[Giỏi cho ngươi, Dương Tiễn! Thật là một quyết định kinh thiên! Bổn cung vậy mà lại bị ngươi đùa giỡn trong lòng bàn tay 800 năm! Nghĩ chết sẽ giấu được tất cả bí mật sao? Muốn muội muội và cháu ngoại ngươi từ đây kê cao gối ngủ không lo lắng mà hưởng thụ sự tôn sùng của tam giới? Hừ! Bổn cung quyết không để ngươi toại nguyện!]
Ánh mắt lạnh lẽo của Vương Mẫu đảo qua chúng thần, khóe mắt lộ ra châm chọc, toàn là một đám ngu ngốc! Bị Dương Tiễn lợi dụng mà còn không biết! Ánh mắt dừng trên người Dương Thiền, sát ý lướt qua.
Chúng thần nghiêm túc hẳn lên, Kim Trì Dao Mẫu đầy toan tính này lại định làm gì?
Dương Thiền càng là run rẩy, chẳng lẽ tất cả còn chưa kết thúc?
Trầm Hương cảm nhận được sự bất an của mẫu thân, tay trái nhẹ kéo tay nàng, tay phải cầm chặt Khai Thiên Thần Phủ, thầm hạ quyết tâm, dù là ai dám tổn thương mẫu thân, cậu nhất định sẽ khiến người đó phải trả đại giới!
Dương Thiền cảm thấy lòng bàn tay ấm áp, lòng cũng ấm áp, [Có thể gặp lại Trầm Hương một lần, đã là trời cao thương xót, ta cần gì phải lòng tham không đáy?]
Mẫu tử nhìn nhau cười, trong lòng đều hiểu rõ.
Vương Mẫu ngồi trên hoàn toàn làm lơ đám thần bị mình liếc qua đã sợ rụt cổ, chỉ chớp mắt, cười tươi như hoa nói với Ngọc Đế, "Bệ hạ, việc phong thưởng có thể tiến hành sau! Chúng ta trước phải thẩm vấn Dương Tiễn kia! Hắn lừa trên gạt dưới, một tay che trời, thiên lý bất dung!"
"Nương nương nói cũng đúng!" Sao lại suýt quên Dương Tiễn kia chứ?! Ngọc Đế đang không có chỗ trút giận bỗng bừng tỉnh.
"Người đâu! Mang Dương Tiễn lên!"
Lão Quân đột nhiên mở mắt ra, lại từ từ nhắm mắt lại, âm thầm thở dài.
Dương Thiền đột nhiên run lên, nhị ca......
Nước mắt đảo quanh hốc mắt, vô cùng cảm khái, vì sao chúng ta lại biến thành thế này?
Chúng thần cũng bừng tỉnh, trong đầu cũng hiện lên thân ảnh thanh lãnh cao ngạo, âm lãnh vô tình kia.
"Dương Tiễn đã được đưa tới!"
"Mang vào!"
Chúng thần quay đầu, đều muốn xem khốn cảnh của Tư Pháp Thiên Thần tàn nhẫn độc ác tuyệt tình tiền nhiệm!
Bạch y lay động, mái tóc lưu li cuốn khúc dừng trên vai, mày kiếm nhập tấn, ánh mắt lạnh lẽo, khí chất cao hoa, không giận tự uy, nhất là phương kim bát trên đỉnh đầu hắn, kim quang nhàn nhạt càng khiến hắn như mộng như ảo.
Hắn chậm rãi như đi tản bộ trong sân vắng, cũng không bái kiến, chỉ lạnh lùng đứng, có vẻ trầm tư.
[Tam muội quả nhiên đã được cứu ra!] Vừa từ cửa vào đã ngó thấy bóng người mảnh khảnh, [Tam muội phải hạnh phúc.] Nghĩ vậy, khóe môi bất giác cong lên, đẹp không nói thành lời.
Đây thật sự là Tư Pháp Thiên Thần cao ngạo lạnh lẽo, làm người không thể nhìn thẳng?
"Quá đẹp!" Không biết là ai không muốn sống nói. Bạn đang đọc truyện tại ( TгЦмtгuуe И.VИ )
Dương Tiễn bị ngắt ngang, không vui nhìn xung quanh, lại thấy buồn cười, đám thần tiên kia vậy mà lại gắt gao nhìn chằm chằm mình, cười hoa si, chỉ kém chảy nước miếng.
Cố nén xúc động muốn vỗ trán, nhẹ nhàng khụ một tiếng.
Không phản ứng?!
À, được rồi.
Một ánh mắt sắc bén như đao, âm ngoan và tuyệt tình ném qua.
Chúng thần bỗng bừng tỉnh, đó là Dương Tiễn a! Nghĩ cái gì thế!
Dương Thiền cũng tỉnh mộng, nhưng vẫn ngây ngốc ném ra một câu khiến địa vị của Ngọc Đỉnh Chân Nhân trở nên vô cùng cao thượng trong lòng chúng thần Thiên Đình, "Không phải Ngọc Đỉnh sư phụ đã bảo huynh không có việc gì thì đừng cười sao?!"
[Ách~~] Dương Tiễn vô ngữ, đây cũng đâu phải lỗi của ta!
Ngọc Đỉnh Chân Nhân thật quá phúc hậu, biết đồ đệ mình là lam nhan họa thủy, đã sớm dặn trước.
Nhưng mà, Dương Tiễn ngươi không có việc gì thì cười cái gì? Còn cười đến điên đảo chúng sinh!
Ách, vậy... Có phải Tam giới cần bầu lại Đệ nhất mỹ nhân không?
Chẳng trách Dương Tiễn không có việc thường xụ cái mặt ra, thì ra là vì thế! Chúng thần chửi thầm.
"Dương Tiễn! Ngươi biết tội chưa?" Vương Mẫu vừa khinh bỉ định lực của mình, vừa mở miệng đánh vỡ bầu không khí xấu hổ này.
[Cuối cùng cũng có người tỉnh!] Dương Tiễn nhẹ thở ra.
"Biết tội." Nhất quán thanh lãnh.
Giống như một hòn đá ném xuống nước, hắn nhận tội nhanh như thế? Chẳng lẽ lại có âm mưu gì?