Linh Dị Âm Dương

Chương 88: Hướng thiện

Hai sư huynh đệ Cố Cửu cầm Khiên Dẫn Hương chạy đến hơn hai mươi địa điểm nhưng chẳng thu hoạch được gì, tất cả các sợi lệ khí đó đều đến từ những quỷ hồn bình thường, là dân chúng trong thành nhiễm bệnh rồi qua đời. Cố Cửu chạy đến nỗi có cảm giác chân mình sắp gãy đến nơi.

Cây nhang trong tay chỉ còn lại hơn phân nửa mà vẫn còn năm sợi khí chưa tìm, nhìn trời đã sắp rạng, Cố Cửu và Thiệu Dật đành phải cắn răng tranh thủ thời gian hết mức, nhanh chóng chọn ra một cây rồi tiếp tục chạy.

Cố Cửu và Thiệu Dật đã chuẩn bị tinh thần lần này vẫn là công cốc, lại chỉ tìm thấy một quỷ hồn bình thường khác mà thôi, thế nhưng dường như may mắn đã mỉm cười với hai người họ, điểm đến của sợi khí này là một cái miếu nhỏ trong thành. Lúc vừa tới nơi, hai sư huynh đệ nghe loáng thoáng có tiếng gõ mõ vọng ra từ trong miếu. Ngoài tiếng mõ đều đều ra họ còn nghe thấy cả tiếng tụng kinh Phật nữa.

Thiệu Dật chỉ đẩy một cái đã dễ dàng mở được cửa của miếu thờ ra rồi cùng Cố Cửu tiến vào.

Cái miếu này không lớn lắm, nếu không muốn nói là khá nhỏ. Lúc này ở ngay giữa chính điện có một hòa thượng toàn thân đều là màu đen ngồi đó, thật ra không phải do quần áo cậu ta mặc màu đen mà là toàn thân cậu ta bị khí đen bao phủ, khí đen dày đặc đến nỗi che lấp cả khuôn mặt.

Cố Cửu và Thiệu Dật liếc nhìn nhau, đây chính là ác niệm mà bọn họ vẫn tìm kiếm.

Ác niệm đang nhắm mắt tĩnh tọa, dù có hai người sống xông vào trong miếu nhưng cậu ta vẫn bình tĩnh như chẳng hề cảm giác được vậy. Cậu ta thủ tay trái trước ngực, tay phải gõ mõ, niệm kinh khuyên thế nhân hướng thiện theo Phật. Cố Cửu để ý thấy trong miếu còn có bảy tám quỷ hồn khác, bọn chúng quỳ lố nhố ngoài hiên, đặc biệt đám quỷ này con nào cũng có linh hồn ánh sắc đỏ tượng trưng cho ác nghiệp. Có thể thấy được khi còn sống chúng là phường cường hào ác bá, không việc ác gì không làm, thế nhưng hiện tại đám ác bá này đang bị xích lại bởi nhiều vòng khí đen chồng chất quanh thân, không thể nhúc nhích hay giãy giụa.

Tiếng mõ vẫn không ngừng lại, tuy nhiên lúc này ác niệm đột ngột mở mắt nhìn vào đám quỷ đang quỳ mọp ngoài hiên, lạnh lùng hỏi: “Các ngươi có ăn năn sám hối không?”

“Có có có!”

“Tôi hối hận! Tôi hối hận lắm rồi!”

“Tôi ăn năn từ lâu rồi, đại sư xin ngài tha cho tôi đi!”

“Đại sư, tôi thật sự sám hối rồi. Ngài thả tôi ra đi, sau này tôi nhất định sẽ hướng thiện, tôi sẽ làm một con quỷ tốt mà!”

Đám quỷ rối rít tranh nhau hứa hẹn, có kẻ thật lòng ăn năn, nhưng cũng có kẻ chỉ nói qua loa chiếu lệ.

Ác niệm đợi bọn họ nói xong, nhếch môi cười lạnh: “Không, các ngươi vẫn không ăn năn sám hối.”

Mõ trong tay cậu ta đập mạnh xuống, thân thể đen ngòm bỗng chiết ra vài sợ lệ khí, đám lệ khí nhanh chóng bay đến quấn chặt lấy các quỷ hồn. Trước đó đã có nhắc đến, trong lệ khí có chứa sát khí, sát khí sẽ thôn tính dương khí và sinh khí của người sống, còn đối với quỷ hồn thì sát khí này sẽ ăn mòn hồn phách của bọn chúng.

Bảy tám con quỷ bị lệ khí của ác niệm quấn lấy kêu la thảm thiết, âm khí cuồn cuộn trên người chúng bị mất đi không ít, Cố Cửu có thể nhìn thấy rõ mồn một tốc độ âm khí bị hao mòn. Bọn chúng quỳ không nổi nữa mà nằm rạp trên mặt đất thở hổn hển, vô cùng yếu ớt.

Đến lúc này, ác niệm mới tỏ vẻ như vừa nhận ra sự hiện diện của Thiệu Dật và Cố Cửu. Cậu ta nhìn sang hai người, hỏi: “Hai vị thí chủ cũng đến đây nghe kinh Phật sao?”

Cố Cửu lắc đầu: “Không phải, bọn tôi đến khuyên cậu đừng tiếp tục làm ác nữa.”

Ác niệm nghiêng đầu ra chiều khó hiểu mà nhìn Cố Cửu: “Làm ác? Nào có chứ, ta không có làm ác, ta đang khuyên kẻ ác hướng thiện cơ mà.”

Cố Cửu hỏi: “Vậy nếu kẻ ác không muốn hướng thiện thì sao?”

Ác niệm khẽ mỉm cười: “Vậy ta sẽ khuyên đến khi bọn họ hướng thiện mới thôi.”

Cố Cửu trỏ mấy con quỷ đang nằm la liệt trên sàn: “Nhưng chẳng phải vừa rồi bọn họ đã ăn năn rồi sao?”

Ác niệm lắc đầu: “Bọn họ đang nói dối, bọn họ không hướng thiện, chỉ vì muốn trốn tránh hình phạt nên mới nói dối là đã ăn năn thôi.”

Cố Cửu thở dài: “Vậy cậu cảm thấy bọn họ phải làm thế nào mới xem là đã thật sự ăn năn sám hối, một lòng hướng thiện?”

Ác niệm vẫn lắc đầu: “Không thể làm được, bọn họ không thể hướng thiện.”

“Vậy cậu muốn khiến bọn họ hồn phi phách tán à?”

“Ai bảo bọn họ không chịu hướng thiện, nếu bọn họ hướng thiện thì tốt rồi.”

“…”

Cố Cửu cạn lời, rõ ràng ác niệm này bị cái logic quái dị của mình nuốt chửng rồi, nói nhiều nữa cũng chẳng có tác dụng gì.

Cố Cửu chưa kịp nói thêm gì nữa thì ác niệm đã quay ngoắt đổi thái độ, cậu ta nhìn hai sư huynh đệ chằm chằm rồi lạnh lùng hỏi: “Vì sao các ngươi lại xin tha cho kẻ ác? Thì ra các ngươi cũng giống bọn chúng. Ôi thế gian này mới nhơ bẩn làm sao!”

Vừa cảm thán xong, trên người của ác niệm bỗng nhiên xuất hiện ba sợi lệ khí bay ra tấn công Thiệu Dật, Cố Cửu và cả Tiểu Đệ đang ngồi xổm bên chân Cố Cửu. Tiểu Đệ lập tức vung móng lên định chộp sợi khí bay đến trước mặt mình, nhưng còn chưa kịp chạm tới đã bị Cố Cửu bế lên né qua một bên. Cố Cửu dùng Thất Tinh Hoàn chặn lệ khí lại, cúi đầu nhìn Tiểu Đệ nói: “Nhóc đừng manh động, không được chạm vào loại khí này.”

Tiểu Đệ tuy thông linh nhưng không phải là âʍ ѵậŧ nên âm khí nặng vẫn có thể làm nó bị thương, huống gì loại lệ khí có chứa sát khí nguy hiểm này thì nó càng đánh không lại.

Tiểu Đệ hậm hức liếʍ liếʍ móng vuốt tự an ủi bản thân.

Ác niệm thấy đòn đánh bất ngờ của mình không có hiệu quả nhưng vẫn dửng dưng vô cảm, cậu ta chậm rãi nói: “Tại sao không ở lại nghe kinh Phật, thanh lọc ác niệm, từ nay về sau hướng thiện?”

Cố Cửu cười lạnh: “Ngoan ngoãn ở đây nghe cậu niệm kinh hả? Chờ tôi bị ngốc đã ha.”

Ác niệm lắc đầu đầy tiếc nuối: “Nếu vậy thì ta phải ép các người ở lại thôi.”

Nói đến đây, đám khí trước ngực của ác niệm bỗng chuyển động, liền sau đó, một cụm lệ khí xám xịt còn hung hăng gấp mấy lần ban nãy nhào tới tấn công Cố Cửu và Thiệu Dật. Lệ khí này là hóa thân từ ý thức của ác niệm nên sẽ chịu sự thao túng của cậu ta, lúc thì chia ra tấn công từ nhiều hướng, khi thì hợp thành một, mặt đối mặt với cả hai. Hai người giống như đang bị một người có sức mạnh vượt trội, võ công cao cường tấn công vậy, hơn nữa người này còn có thể phân thân.

Đang lúc Cố Cửu và Thiệu Dật chiến đấu kịch liệt với ác niệm thì bỗng đâu có một tiếng niệm kinh như tiếng trời từ xa xăm vọng lại, rồi một bóng người màu trắng xuất hiện trước cửa miếu thờ. Ánh sáng trắng rực rỡ trên người người đến đánh lui lệ khí đang dây dưa với hai sư huynh đệ Cố Cửu, sau đó ánh sáng lại phân tán ra giải phóng hết xiềng xích trên người mấy con ác quỷ đang nằm thoi thóp.

Thiện niệm bước vào trong miếu, tay phải thủ trước ngực, nhìn ác niệm nói: “A di đà Phật, cuối cùng bần tăng cũng tìm được ngươi.”

Nữ quỷ Quảng Vạn thị vẫn đi theo bên cạnh thiện niệm, đứng ngay sau lưng cậu, cẩn thận quan sát ác niệm.

Ác niệm thu hồi lệ khí, ánh mắt nhìn thiện niệm đầy vẻ đề phòng, cậu ta chế giễu: “Thật uổng cho ngươi tự xưng là thiện niệm, vậy mà lại đi giúp đỡ ác quỷ, tiếp tay cho cái ác.”

Thiện niệm bình tĩnh đáp: “Ác niệm, ngươi phản tỉnh đi, phóng hạ đồ đao, lập địa thành Phật.”

Ác niệm bỗng cười ha hả, nhìn thiện niệm đầy vẻ châm chọc: “Ngươi thân ở nơi ác mà lại đi khuyên ta thành Phật? Thiện niệm, ngươi đừng tưởng ta quên hết mọi chuyện giống ngươi. Ngươi và ta vốn là một thể, ngươi bảo ta phản tỉnh, vậy còn ngươi thì sao?”

Thiện niệm vẫn giữ nguyên nụ cười từ bi vô ưu vô sầu: “Tuy bần tăng và ngươi cùng một thể, nhưng bần tăng sinh ra từ thiện tâm, lấy từ bi làm sứ mệnh, thương hại chúng sinh, độ thế nhân thoát khỏi khổ ải.”

Ác niệm tràn ngập ác ý cố tình buông lời mê hoặc thiện niệm: “Thật ra ngươi vốn không hiểu mình đang làm gì. Nếu ngươi thật sự yêu thương chúng sinh thì ta từ đâu mà đến? Ngươi chỉ đang máy móc làm theo lời dặn của sư phụ thôi, ngươi đã sớm chán ghét cuộc sống như vậy rồi, chán ghét lòng người hiểm ác. Thiện niệm, ngươi tự hỏi bản thân xem, ngươi thật sự cảm thấy ngươi từ bi, lòng mang thiện ý, tâm mang thương hại sao?”

Thiện niệm nghe những lời đó chợt ngây ra trong chốc lát, nhưng rất nhanh đã tỉnh táo lại: “Bần tăng lòng mang từ bi, đương nhiên là có thiện ý và lòng thương xót.”

“Không.” Ác niệm lập tức bác bỏ lời của thiện niệm. “Ngươi chỉ là làm theo thói quen. Ngươi nhìn những ác quỷ này xem, bọn chúng không hề biết hối cải. Ngươi ngẫm lại thử ngươi hết lòng giúp đỡ nhiều người, nhưng mà bọn chúng có biết ơn từ bi của ngươi, thiện ý của ngươi, thương hại của ngươi không? Ngươi có được bọn chúng cảm kích báo đáp không?”

Thiện niệm đã không còn nhớ rõ những việc xảy ra khi còn sống, nhưng ác niệm lại nhớ rõ ràng từng chút một. Cậu ta phất tay phải một cái, đám lệ khí bay ra hóa thành mấy bóng người, trong đó có một người chính là tiểu hòa thượng.

Những bóng người này đang diễn lại một bộ phim quay chậm, một bộ phim về câu chuyện oan khuất xảy ra nơi quận Thượng Dương.

Cảnh đầu tiên, tiểu hòa thượng còn đang tuổi thiếu niên từ biệt sư phụ xuống núi đi trải nghiệm nhân sinh. Lúc tiễn cậu ra khỏi cửa, sư phụ ân cần căn dặn, muốn cậu từ bi quan hoài, thương hại thế nhân, lấy việc giúp người làm vui. Tiểu hòa thượng ghi nhớ lời dạy của sư phụ, mang theo nỗi tò mò thích thú về chốn nhân gian mà vui vẻ xuống núi.

Cảnh thứ hai, khi mới nhập thế, tiểu hòa thượng vẫn giữ nguyên tâm tình ban đầu, đi đến đâu cậu cũng làm theo lời sư phụ dặn dò, giúp đỡ nhiều người. Cậu đã từng ra tay cứu rất nhiều người, có người biết ơn cậu, nhưng cũng có người trách móc cậu xen vào việc của người khác. Hơn thế nữa, càng thấy nhiều cảnh đời bất hạnh thì cậu càng cảm nhận được lòng người hiểm ác. Thế gian này có quá nhiều kẻ xấu, ỷ thế hϊếp người có, coi mạng người như cỏ rác có.

Lòng người là thứ phức tạp nhất trên đời, tiểu hòa thượng không có được tâm thế bình thản trước hồng trần như sư phụ của mình, cậu vẫn còn trẻ. Sau khi cậu đã tận mắt chứng kiến quá nhiều bất công trên đời thì thật khó mà giữ được tấm lòng thuở ban sơ. Cậu không muốn làm trái lời dạy của sư phụ, nhưng lại không thể vô hỉ vô bi mà nhìn thế gian này nữa, cậu bắt đầu bị cảm xúc cá nhân chi phối, đưa nhiều định kiến vào hành động.

Trong mắt đức Phật chúng sinh đều bình đẳng, tức là không phân giai cấp, thiện ác. Phật nói đến thiện ác thì cũng là tính thiện của thế tục, tính ác của thế tục.

“Kẻ có du͙© vọиɠ quá lớn giống như người cầm đuốc đi ngược gió, ắt sẽ bị lửa liếʍ tay.”

Tiểu hòa thượng không hiểu được điều này, cậu trở nên quá chấp nhất với cái thiện và cái ác của con người, cuối cùng đi đến bước đường chỉ nhìn thấy cái ác, bị tâm ma nuốt chửng.

Màn diễn cuối cùng của những chiếc bóng là quả phụ trẻ bị hàng xóm trêu đùa cợt nhả, bị họ hàng ức hϊếp, rõ ràng cô là người bị hại nhưng lại không được ai thông cảm, ngược lại còn chịu hết thảy nhục mạ vô lý. Tiểu hòa thượng kịp thời xuất hiện ra tay cứu giúp cô vài lần, nhưng khi đó cậu đã gần như sụp đổ.

Sau khi Quảng Vạn thị bị Viên Bác làm nhục rồi đập đầu vào tường tự sát, tiểu hòa thượng đến nha môn đánh trống kêu oan, muốn đòi lại công bằng cho cô, nào ngờ lại bị Viên Bằng nhốt vào ngục giam. Lúc ấy, trong mắt tiểu hòa thường khắp thế gian này chỉ còn lại cái ác, không còn nơi nào sạch sẽ cho cậu đặt chân nữa. Cậu không bị người ta hại chết, là cậu tuyệt vọng cùng cực nên đã tự sát. Tiểu hòa thượng mang theo nỗi oán hận cái ác, lại hướng tới một thế gian thuần thiện mà tự tuyệt tâm mạch. Vì thế cậu vừa mới chết đi thì linh hồn liền phân ra thành thiện niệm và ác niệm.

Với bản lĩnh của ác niệm, việc làm cho người dân toàn thành bị nhiễm ôn dịch là việc dễ như trở bàn tay, nhưng cậu ta không làm như vậy mà dùng thiện ác để quyết định. Nếu một người sống lương thiện thì tốc độ mắc bệnh sẽ chậm, ngược lại người làm ác càng nhiều thì càng nhanh bỏ mạng.

Ác niệm thu lệ khí lại, nhìn về phía thiện niệm, nói: “Thật ra kẻ không tin thế gian này có thiện không phải ta, mà là ngươi. Bởi vì thế gian này không có thiện, cho nên ngươi mới được sinh ra.” Cậu ta giống như tín đồ của một giáo phái tà giáo, cố gắng tẩy não thiện niệm: “Thiện niệm, lại đây. Ta và ngươi vốn là một thể, chúng ta cùng nhau khuyên nhủ thế nhân thật lòng hướng thiện đi.”