Cố Cửu và Thiệu Dật cũng không gây sự với mấy tên lính canh làm gì, thậm chí hai người còn nhờ mấy câu cảnh cáo của bọn họ mà biết được đây là khu vực cách ly, lại thấy nơi này có sinh khí đậm, không có nhiều khí đen vây quanh liền đoán được nơi này đang tập trung những người còn khỏe mạnh chưa bị nhiễm bệnh.
Hai sư huynh đệ bỏ đi nhưng không đi xa mà lánh vào một nơi khuất khỏi tầm mắt của đám lính canh, Thiệu Dật lại vẽ ra một lá bùa, niệm chú Cam Lộ, đốt lá bùa ném lên không trung rồi cả hai mới nhắm hướng khác mà đi, lần này không dò theo nơi có sinh khí nữa mà là tìm nguồn gốc của khí đen.
Cứ lần theo chỗ có sương xám nhiều, cuối cùng Cố Cửu và Thiệu Dật đi đến một nơi rất xa khu phố cách ly, không những vậy mà hướng đi còn trái ngược hoàn toàn nữa. Dĩ nhiên tình hình ở đây cũng tương phản với bên kia, sinh khí mỏng manh, khí đen thì vô cùng nhiều, chính là ngay dưới chân bóng đen đang giương nanh múa vuốt trên không.
Đây cũng là một khu phố, đầu phố cũng có quan binh trông giữ y hệt với phía bên kia, thậm chí số lượng lính canh còn dày đặc hơn. Trên phố đèn đuốc sáng trưng, có tiếng người kêu gào, tiếng khóc, tiếng mắng chửi hòa trộn với nhau tạo thành một khung cảnh ầm ĩ huyên náo, thì ra là có một đám dân chúng mất lí trí đang cố gắng công phá chốt canh gác của quan binh.
Thị lực của Cố Cửu tốt, cậu để ý thấy mặt mũi của những người dân đó đều tái nhợt, mắt thì đỏ quạch môi thì trắng bệch, hơi thở hổn hển không đều, thỉnh thoảng lại ho khan, đây là dấu hiệu nhiễm bệnh, dù chưa tới mức quá nghiêm trọng.
Đám binh lính chĩa mũi thương về phía đám đông dân chúng, đổ mồ hôi lạnh cố gắng chống đỡ làn sóng tấn công của những con người đã quá tuyệt vọng đến mức trở nên điên cuồng, chỉ cần có người xông tới là đâm ngay không do dự.
Bỗng có tiếng kêu thảm thiết vang lên, một sinh mạng cứ thế mà không còn. Máu đỏ trào ra càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ những người phía sau, có người nhát gan thì lùi lại nhưng cũng có rất nhiều người tiếp tục không màng đến nguy hiểm trước mắt mà lao lên.
“Thả bọn tao ra! Chúng mày là đồ súc sinh không phải người! Chẳng lẽ chúng mày cũng muốn chết ở đây hay sao?! Chúng mày muốn chết thì cứ chết, bọn tao không muốn chết!”
“Bắt Viên Bằng giao Viên Bác ra đây! Chính nó chọc giận thần linh nên thần mới giáng tai họa xuống! Thiêu chết nó thần linh mới bớt giận buông tha cho chúng ta!”
“Giao Viên Bác ra đây! Thiêu chết nó đi!”
“Thiêu chết nó!”
“Thiêu nó đi!”
Đám đông phẫn nộ gào thét, tiếng kêu oán hận vang đến tận mây xanh. Dân chúng vừa hô hào vừa dồn ép đám quan binh khiến cho bọn họ phải liên tục lùi về phía sau.
Thấy tình hình không ổn nên Thiệu Dật vội ném thêm một lá bùa lên không, lá bùa bay đúng một vòng xung quanh, ngay sau đó quần chúng đang kích động liền dần dần bình tĩnh lại như vừa tỉnh khỏi cơn mê, không còn điên cuồng bất chấp như vừa nãy nữa.
Cố Cửu và Thiệu Dật cũng không nhân lúc rối ren để lẻn vào trong, cái bọn họ muốn tìm hiểu là nguyên nhân gây ra lệ khí, bây giờ vào đó thì nếu muốn ra sẽ khá phiền phức.
Lúc quay đi Cố Cửu vô thức đưa tay vuốt ve cái đầu tròn của Tiểu Đệ, lẩm bẩm: “Viên Bác là ai, liên quan gì đến ôn dịch mà người dân trong thành lại hận kẻ này như vậy?”
“Đi hỏi thử xem.” Thiệu Dật nói.
Thành này bây giờ trống rỗng, gần như toàn bộ dân chúng sống trong thành đều được tập trung trong hai khu vực mà Cố Cửu và Thiệu Dật vừa đi qua, nhưng thỉnh thoảng hai người vẫn nhìn thấy ánh đèn. Chắc chắn quan phủ sẽ không để những người nhiễm bệnh đi lang thang ở bên ngoài, đó chỉ có thể là những người không nhiễm bệnh nhưng không muốn rời khỏi nhà.
Bây giờ ai nấy đều thần hồn nát thần tính, nơm nớp lo sợ, cho nên mới vừa rồi Cố Cửu và Thiệu Dật còn thấy lác đác vài nhà lên đèn, thế mà vừa mới quay đi thôi đã tối om om, chẳng lọt được chút ánh sáng nào, có lẽ chỉ có hai con phố đặc biệt kia là có hơi người mà thôi. Hai sư huynh đệ đành phải cầu may, đi dọc theo các tuyến phố gõ cửa hú họa từng nhà, thế nhưng đi hồi lâu mà vẫn không có một tiếng đáp lời nào.
Đang lúc hai người còn chưa biết phải làm sao thì bỗng Tiểu Đệ nhìn về một hướng rồi khẽ meo lên. Cố Cửu vội quay đầu lại xem thì nhìn thấy đằng xa có hai bóng người ngồi xổm trước một cửa hàng.
Cố Cửu nhíu mày, khẽ khàng ra hiệu cho Thiệu Dật rồi âm thầm tiến lại gần, thì ra đó là hai người đàn ông tay cầm xẻng, đang cố gắng cạy cửa.
“Hai vị.” Cố Cửu lên tiếng, bước lên vỗ vai cả hai người.
Hai người kia bị Cố Cửu làm cho giật mình kêu lên hoảng hốt, ngay cả tiếng kêu cũng trở nên the thé chói tai. Bọn họ hãi quá ngã lăn ra đất nhưng vẫn cố gắng huơ huơ cái xẻng trong tay gào lên: “Đừng tới đây! Không được tới đây!”
Cố Cửu buông tay ra, nhún vai lui về sau một bước, cười nói: “Mấy người đừng sợ, bọn tôi mới vừa vào thành hôm nay thôi, chỉ muốn hỏi thăm một chút sao trong thành lại xảy ra ôn dịch nghiêm trọng như vậy?”
Hai người đàn ông kia có một người tầm tuổi trung niên, một người thì trẻ hơn, người trẻ hơn nghi ngờ hỏi: “Cửa thành đóng mấy ngày nay rồi, làm sao các người vào được?”
Cố Cửu hỏi ngược lại: “Vậy hai người thì sao? Tại sao có chỗ an toàn để ở thì không đi mà lại mạo hiểm lang thang bên ngoài thế này?”
“Chỗ đó ai mà dám đi.” Người thanh niên nói. “Cả một đám người xúm vào ở chen chúc nhau, ai biết trong đó có người bị nhiễm mà chưa phát bệnh không. Lỡ đâu bọn tôi xui xẻo tiếp xúc gần với người bị nhiễm thì chẳng phải sẽ bị bắt vào phố ôn dịch sao, vào đó rồi thì đừng hóng sống trở ra.”
“Phố ôn dịch? Là con phố ở phía nam kia à?”
“Chính nó đó, những người phát bệnh đều bị quan binh gô cổ ném vào trong đó, chỉ có nước chờ chết.”
Cố Cửu gật gật đầu, hỏi tiếp: “Còn Viên Bác là ai?”
“Viên Bác?” Người thanh niên nghe đến cái tên này liền lên giọng, biểu cảm căm ghét y hệt như những người trong phố ôn dịch mà ban nãy Cố Cửu và Thiệu Dật vừa thấy. “Nếu không phải tại nó thì quận Thượng Dương làm gì đến nông nỗi này, mọi người sẽ không bị nhiễm bệnh!”
Quận Thượng Dương có một thái thú (*) tên là Viên Bằng, Viên Bác là con trai của hắn. Từ xưa đến nay phép vua thua lệ làng, ở quận Thượng Dương này Viên Bằng chính là vua một cõi, Viên Bác chẳng khác nào thái tử gia. Gã có cha chống lưng cho, hơn nữa chính cha của gã cũng chẳng phải phường tốt lành gì, cha nào con nấy, cho nên Viên Bác ỷ thế hϊếp người không phải ngày một ngày hai, chẳng từ một việc xấu xa nào, thấy ác là làm.
Hai mươi mấy ngày trước, Viên Bác làm nhục một quả phụ trẻ tuổi. Quả phụ kia quá phẫn uất, trong cơn tuyệt vọng đã đập đầu vào tường tự sát. Những việc dơ bẩn này trước kia Viên Bác đã làm không ít, số người chết trên tay gã không mười thì cũng tám, chín. Người dân ở quận Thượng Dương không ai không biết, nhưng vì Viên Bằng một tay che trời nên chẳng ai dám đứng ra vì chuyện bất bình.
Vốn tưởng rằng vụ việc lần này rồi cũng sẽ chìm xuồng như bao vụ oan khuất trước kia, thế nhưng ai ngờ vào ngày thứ ba sau quả phụ kia qua đời, Viên Bác bỗng dưng té xỉu trong lúc đang sung sướиɠ trong kỹ viện, từ lúc được người ta khiêng về thì vẫn sốt cao không hạ nổi, thầy thuốc khám cho gã kết luận là bị nhiễm thương hàn.
Bệnh thương hàn không khó trị, chỉ cần phát hiện kịp thời và chữa trị đúng cách thì rất nhanh khỏi bệnh. Thế nhưng bệnh của Viên Bác vô cùng kì lạ, nhiệt độ cơ thể vẫn cứ cao như lò hấp vậy, ngay cả hơi thở cũng nóng hực, còn gã thì hôn mê chẳng tỉnh.
Trong lúc bệnh tình của Viên Bác càng ngày càng nặng thì trong thành bắt đầu lục tục xuất hiện những người có triệu chứng giống hệt với gã, những người đó chỉ sốt mấy ngày liền gục chết ở trên giường bệnh, tốc độ tử vong nhanh đến nỗi làm người ta thấy mà kinh. Sau đó nữa thì bệnh dịch cứ như quả cầu tuyết lăn mãi lăn mãi, số người bị bệnh ngày càng nhiều, chỉ trong một ngày đã có hàng chục người ngất xỉu bị mang đến chỗ thầy thuốc.
Sự việc đã đến nước này thì dù không phải thầy thuốc đi nữa người ta cũng thấy được điều bất thường. Quả nhiên chẳng bao lâu sau số người bị nhiễm bệnh đã lên đến một con số không kiểm soát được, quan phủ quyết định đóng cổng thành, nội bất xuất ngoại bất nhập. Các thầy thuốc trong thành hợp tác với quan binh đến từng nhà lục soát, đưa người bị nhiễm vào cách ly trong phố ôn dịch. Ban đầu người chưa nhiễm không có bị chặn trong một khu như Cố Cửu và Thiệu Dật thấy, nhưng vì có nhiều người giấu giếm bệnh tình của mình dẫn tới số người nhiễm không ngừng tăng lên, thậm chí có người mang tâm lý phản xã hội, biết mình bị bệnh bèn cố ý tiếp xúc với thật nhiều người hòng lây bệnh càng nhiều càng tốt, cho nên cuối cùng mới phải cách ly cả những người chưa bị phát bệnh vào một khu khác, chia khu vực ra mà quản lý như hiện tại.
Quan binh cũng không cưỡng chế người ta vào khu không nhiễm, nếu họ tự nguyện đi thì cho đi, không muốn cũng không ép nhưng không được phép đi lung tung ngoài đường, chỉ được ở trong nhà. Dĩ nhiên đây là quy định lúc đầu, đến bây giờ có quá nhiều người chết thì thầy thuốc cũng mặc kệ luôn những người còn trú lại rải rác trong thành.
Hai người này chính là một trong số những trường hợp kiên quyết ở lại không đi như vậy, thế nhưng từ lúc ôn dịch bùng phát đến nay đã hơn hai mươi ngày rồi, ngày hôm qua số lương thực dự trữ trong nhà đã hết, mà bây giờ rất nhiều nhà trống vô chủ, hai người bàn nhau đi tìm một ít đồ ăn. Ban ngày thì họ không dám ra ngoài nên mới phải đợi trời tối hẳn mới dám đi, mục tiêu là những cửa hàng bán đồ ăn, lúc nãy bọn họ đang tìm cách cạy cửa một cửa hàng bán gạo.
Lại nói tiếp, đang lúc loạn lạc không biết là ai đã tiết lộ việc Viên Bác chính là người đầu tiên nhiễm thương hàn. Có ai mà không biết Viên Bác là một tên súc sinh, gã bị cho là kẻ mang đến tai họa lần này, mà người dân nhiễm bệnh thì bị nhốt trong phố ôn dịch, trong khi gã là kẻ đầu sỏ vẫn được kẻ hầu người hạ trong phủ thái thú, không bị đem đi cách ly. Việc này dấy lên sự phẫn nộ trong dân chúng, thế là bao nhiêu nỗi lo sợ, oán hận của mọi người đã có chỗ để xả, dần dần hình thành lời đồn đãi rằng bởi vì Viên Bác làm quá nhiều việc vô đạo đức nên thần linh giận dữ, cố ý thả quỷ quái mang ôn dịch ra giáng tai ương xuống thành này. Bây giờ chỉ cần bọn họ thiêu sống Viên Bác để tế thần thì thần sẽ bớt giận mà thu hồi quỷ quái lại, mọi người sẽ hết bệnh.
Những người trong cơn tuyệt vọng không thể tìm được chỗ bấu víu thì thường sẽ trông chờ vào một đấng siêu nhiên nào đó cứu vớt mình. Lời đồn này vừa tung ra đã được rất nhiều người bị nhốt trong phố ôn dịch tán thành. Ngay cả quan binh trong thành cũng có người nhà bị bệnh, bọn họ chẳng thoải mái gì cho cam, lúc lén bàn tán thì bị người ở khu cách ly khác nghe được, thế là khắp nơi dậy lên làn sóng đòi giao Viên Bác ra đem thiêu sống.
Người thanh niên kể đến đây bèn hừ một tiếng, thái độ bất bình rõ ràng: “Lũ quan lại toàn bao che cho nhau, Viên Bác là con cưng của thái thú, sao lão ta có thể giao ra được, chỉ có dân đen thấp cổ bé họng như chúng tôi là đáng thương phải uống mạng mà thôi.”
Cố Cửu phụ họa vài câu rồi dò hỏi tiếp: “Vậy nhà của quả phụ kia ở đâu huynh có biết không?”
Thanh niên nói: “Ở phía đông thành, chỗ có cái hồ lớn, lúc còn sống cổ ở đó.” Mọi người trong thành đều biết đến câu chuyện thảm thương của quả phụ nên hỏi cái là biết ngay.
Cố Cửu lại thắc mắc: “Nếu mọi người nói là có thần linh ra tay vậy tại sao lại không cho rằng quả phụ kia chết đi biến thành lệ quỷ quay về báo thù?”
“Không đâu.” Thanh niên lắc đầu. “Từ đầu đến giờ trong thành chẳng xảy ra chuyện quỷ quái nào cả, hơn nữa quả phụ kia còn có một đứa con trai mới hai tuổi đầu, cho dù cổ thành quỷ đi nữa chẳng lẽ cổ lại nhẫn tâm đi hại con mình hay sao?”
“Con trai cô ấy cũng nhiễm bệnh sao?”
Thanh niên thở dài cảm thán: “Đúng vậy. Người nhà đó cũng ác, mặc kệ nó luôn. May mà có một bà mẹ mới mất con thấy tội nghiệp nên mới đem về nuôi, bây giờ hai người họ cũng ở phố ôn dịch đấy.”
Những gì cần hỏi đều đã hỏi xong, Cố Cửu lấy ra hai lá bùa tẩy uế đưa cho người thanh niên đoạn bảo rằng: “Hai người giữ kĩ lá bùa này, nó có thể giúp hai người tránh được ôn dịch vài ngày.”
Sau đó cậu lại đưa thêm mấy lá bùa Tịnh Thủy nữa, dặn: “Mỗi ngày đốt một lá bùa lên pha vào chum đựng nước trước rồi hãy uống để phòng ngừa nước bị nhiễm bẩn.”
Thanh niên kia mừng rỡ nhận lấy bùa, hỏi: “Các vị là thần tiên à? Các vị đến cứu chúng tôi phải không?”
Cố Cửu cười cười, đang định nói mình chỉ là đạo sĩ bình thường thôi thì bỗng nghe phía sau vang lên tiếng bánh xe.
Chờ tiếng bánh xe đến gần Cố Cửu thấy hai người kia biến sắc bèn nhanh chân dẫn họ nấp vào một góc tối. Cố Cửu len lén nhìn ra thì thấy một tốp quan binh cầm đuốc đi tới, bọn họ đang đẩy một chiếc xe chất đầy thi thể, khuôn mặt ai nấy đều lạnh như tiền không có cảm xúc gì, như đã chết lặng với cảnh này.
Cố Cửu trố mắt: “Đây là…?”
Thanh niên buồn rầu đáp: “Là thi thể bị lôi từ phố ôn dịch ra đấy ạ, bọn họ mang đến phía tây thành để thiêu tập thể.”
Một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ, nhưng hiện giờ tình trạng đã tệ thế này, không ai dám đảm bảo người nằm đó ngày mai sẽ không phải mình.
Cố Cửu thở dài: “Lát nữa chúng tôi đi rồi hai người cũng tranh thủ quay về nhà đi thôi.”
Cậu an ủi hai người nọ mấy câu rồi cùng với Thiệu Dật lén đi theo đoàn xe.
*Thái thú: Quan đứng đầu cai quản một quận.