Thiệu Dật mất kiên nhẫn, túm lấy cổ áo của lão già, gằn giọng: “Rốt cuộc là ai chỉ thị cho ngươi bày ra trận pháp đó?! Ngươi còn ngoan cố không chịu nói thì ta tiễn ngươi đi chầu Diêm Vương ngay, dù sao thì ngươi vốn cũng đã chết rồi.” Thiệu Dật nhìn lướt qua tướng mạo của lão già lần nữa, tuôn một tràng: “Ngươi đã làm không ít chuyện thất đức, chờ đến khi ngươi xuống dưới đó rồi ta sẽ nhờ các vị âm sai chăm sóc ngươi thật kĩ càng, để ngươi chịu nghìn năm khổ hình, cho dù có được vào luân hồi lần nữa thì cũng chỉ có thể vào súc sinh đạo.”
Lão già bị Thiệu Dật dọa sợ đến nỗi run bần bật, kẻ vì để kéo dài tuổi thọ mà không từ thủ đoạn, sẵn sàng làm việc ác như thế này chắc chắn là loại người tham sống sợ chết nhất. Thiệu Dật đánh trúng vào điểm yếu của lão thế là lão hãi ngay, cả người xụi lơ quỳ sụp xuống cầu xin: “Đại tiên tha mạng! Tôi nói…tôi nói hết.”
Thì ra lão già này không phải là đạo sĩ thật, lão chỉ biết được vài mánh khóe tinh vi để đi lừa bịp người ta mà thôi. Lão lăn lộn giang hồ nhiều năm, cũng nhiều lần lên voi xuống chó, cho đến năm ngoái bỗng dưng lâm bệnh nặng, lúc lão đang cơn thập tử nhất sinh thì đột nhiên có một người đàn ông đội nón rộng vành đến tìm lão.
Lại là người đàn ông đội nón rộng vành? Năm đó kẻ gây ra chuyện ở thôn của Lan Nguyệt cũng là một người đội nón rộng vành.
Kẻ nọ hỏi lão có muốn sống tiếp hay không, lão đương nhiên muốn, vì thế lão đã thực hiện một giao dịch với hắn, hắn cứu sống lão, ngược lại lão sẽ làm giúp hắn một việc. Cuối cùng người đàn ông nọ không những cứu sống lão mà còn dạy cho lão một vài thuật pháp huyền học thực sự, Kim Sát trận là thứ đầu tiên lão được học.
Việc kẻ nọ muốn lão làm là giúp nhà họ Vệ nhanh chóng làm giàu, được Vệ lão gia tin tưởng, sau đó lại dùng huyền học tác động để một trong những người vợ của Vệ lão gia có thai, đặc biệt là phải tính toán để thai nhi hình thành đúng ngày giờ được chỉ định.
“Ngày tháng năm thuần dương?” Cố Cửu hỏi.
“Đúng vậy.” Lão già khóc lóc van nài: “Đạo trưởng, tôi…tôi vốn không biết gì cả, tôi cũng bị kẻ đó lừa phỉnh. Sau khi hắn cứu sống tôi rồi mới nói cho tôi biết lẽ ra tuổi thọ của tôi đã hết, nếu muốn sống tiếp thì phải làm tay sai cho hắn. Việc uống máu người để kéo dài tuổi thọ này là do hắn dạy cho tôi.”
Mặt Cố Cửu vẫn lạnh tanh, cậu thản nhiên nói: “Nhưng sau khi biết rồi ông cũng có dừng tay lại đâu.”
Máu người thì thôi không nói tới, dù sao thì mất một chén máu cũng không chết được, nhưng còn việc trộm sinh khí thì khác, nạn nhân xui xẻo chắc chắn sẽ bị giảm bớt tuổi thọ.
Lão già hối hận nói: “Tôi không biết mà… nếu sớm biết sẽ thế này thì tôi thà chết bệnh quách đi còn hơn.”
Cố Cửu lắc đầu, chán chả buồn nói, nếu có một cơ hội nữa chắc chắn lão ta vẫn sẽ lựa chọn con đường cũ thôi, cho dù có biết sẽ lãnh hậu quả thì lão ta cũng sẽ chỉ cố gắng hành sự kín đáo hơn chứ chẳng ăn năn hối cải gì đâu. Bây giờ lão ta lăn lộn rầu rĩ cũng chỉ vì tiếc hận đã bất cẩn để rơi vào tay họ chứ chẳng phải tốt lành gì.
Người đàn ông đội nón dạy lão già bố trí Kim Sát trận để nuôi dưỡng thai nhi và cách lấy sinh khí của người khác để kéo dài mạng sống rồi đi mất, nhưng dù hắn có biến mất thì lão ta cũng không dám chậm trễ việc hắn đã giao. Tiếc là hỏi ra mới biết từ khi việc đó xảy ra đến nay đã hơn một năm nên không thể nào truy tìm tung tích của hắn từ phía lão già này nữa.
Thiệu Dật đã hỏi hết những gì cần hỏi, hắn thu roi lại thả lão già ra rồi mời âm sai lên luôn. Nhìn thấy âm sai đến, lão già đến quỳ cũng muốn quỳ không nổi, ném ánh mắt van xin tha thiết về phía Thiệu Dật.
Cố Cửu thấy vậy bèn nói: “Đúng sai phải trái, công đức tội nghiệt của một người bọn ta khộng thể can thiệp được, địa phủ tự khắc có quyết định.”
Thật ra vừa rồi cái gì mà khổ hình ngàn năm là Thiệu Dật hù dọa lão thôi, đúng là bọn họ có thể đi đường tắt thật, nếu không phải yêu cầu gì quá đáng thì âm sai vẫn sẽ nhận lời thôi, thế nhưng một khi làm vậy thì sẽ dính đến nhân quả, không đáng chút nào.
Âm sai nhìn lão già, thắc mắc hỏi: “Kẻ này vốn đã chết rồi mà?”
Thiệu Dật gật đầu xác nhận.
Vị âm sai kia nhìn qua là hiểu ngay, y phất tay một cái, ngay lập tức những luồng sinh khí không thuộc về lão ta biến mất, quay trở về với chính chủ. Lão già chết ngay không kịp ngáp, thân thể mềm oặt rũ xuống sàn, liền sau đó một linh hồn trong suốt mờ mờ ảo ảo từ trong cơ thể lão xuất ra, đứng tại chỗ ngó nghiêng ngơ ngác. Đến khi lão ta nhìn đủ một vòng, thấy Cố Cửu và Thiệu Dật đứng đó thì mới nhớ lại những việc vừa mới xảy ra, ý thức được rằng mình thực sự toi mạng rồi liền khóc nức lên.
“Mới thế này mà đã khóc rồi à? Thế sau này khổ hơn nữa thì phải làm sao?” Vị âm sai phì cười giễu cợt, sợi xích trong tay y tự động vươn ra quấn lấy đôi tay của lão già. Âm sai kéo dây xích, lôi lão đi vào cửa quỷ, trước khi đi khuất còn vẫy vẫy tay chào hai người Cố Cửu.
Cố Cửu quay lại nhìn, thấy Thiệu Dật vẫn còn xụ mặt đứng đó bèn lại gần đẩy đẩy hắn, an ủi: “Kẻ đội nón rộng vành kia cứ lẩn như cá chạch ấy, đến sư phụ còn chưa bắt được hắn kia mà.”
Thiệu Dật vuốt mặt, nói: “Đi thôi, đi phá Kim Sát trận.”
Hai người vừa ra khỏi cửa đã thấy bốn người đàn ông túm tụm kéo nhau đi đến, bất an dò hỏi: “Mấy người…mấy người là người hay quỷ?”
Nhờ có ánh đèn hắt ra nên Cố Cửu nhìn rõ diện mạo của bốn người này. Mặt mày bọn họ trắng bệch trông có vẻ bệnh tật, cơ thể ốm o bước đi liêu xiêu như sắp ngã, ba đốm lửa trong cơ thể lập lòe lúc sáng lúc yếu, đây là biểu hiện của việc thiếu sinh khí. Xem ra lão già kia đã trộm sinh khí từ mấy người này đây.
Đặt câu hỏi như vậy chứng tỏ bọn họ đã chứng kiến cảnh Thiệu Dật mời âm sai ban nãy rồi nên mới hoang mang lo sợ. Cố Cửu nói: “Bọn ta là người thật. Chủ nhân của mấy người đã chết rồi. Mấy người vào dọn xác của lão đi. Của cải trong nhà lão thì mấy người chia nhau phân nửa, phân nửa còn lại dùng để cứu tế dân nghèo đi vậy.”
Toàn bộ tiền tài lão già thu tích được đều là của phi nghĩa nên làm vậy là hợp lẽ, vừa bồi thường cho bọn họ vừa có thể giúp cho một số người khó khăn. Để phòng ngừa bốn người nổi lòng tham, Cố Cửu còn cố ý nhắc nhở: “Nhớ đừng nuốt trọn kẻo gặp báo ứng đấy.”
Bốn người gật đầu như giã tỏi, thề hứa rằng nhất định sẽ làm theo, có ai từng gặp được quỷ thần mà lại không sợ nhân quả báo ứng đâu chứ.
Cố Cửu thấy vậy mới gật đầu thả họ đi rồi cùng với Thiệu Dật dẫn Tiểu Đệ đang chở theo mấy nhóc người giấy rời khỏi đó.
Hai sư huynh đệ đi đến nhà họ Vệ. Để phá Kim Sát trận không cần phải vào trong nhà nên hai người chỉ đi vòng xung quanh tường vây để bày trận pháp. Thiệu Dật hướng dẫn Cố Cửu đặt những đạo cụ cần thiết cho đúng vị trí là xong khâu chuẩn bị.
Trăng sáng sao thưa, trước ngõ nhà họ Vệ vắng tanh không một bóng người.
Thiệu Dật bày pháp đàn, cầm kiếm gỗ trong tay, đốt một lá bùa vàng, đợi nó cháy hết từ trên xuống dưới rồi bắt đầu niệm chú. Hắn vung kiếm, khiêm tốn lễ độ đọc: “Ngũ tinh liệt chiếu, hoán minh ngũ phương. Thủy tinh khước tai, Mộc đức trí xương. Thái âm hóa sinh, thủy vị chi tinh…”
Thiệu Dật miệng niệm, tay bắt ấn, chân đạp bước, kết hợp với những đạo cụ phá trận đã đặt sẵn tạo nên sự biến hóa kì diệu. Hai dòng khí một xanh một đen xuất hiện từ hư vô rồi bay lên gặp nhau giữa không trung, đó chính là hành Mộc và hành Thủy.
Cố Cửu đứng bên cạnh hộ trận cho Thiệu Dật, cậu chăm chú theo dõi thì nhìn thấy trong không khí có những luồng khí màu trắng dao động biến ảo liên tục, sau khi hai luồng khí xanh và đen kết hợp làm một với nhau giữa trời thì từ từ chuyển hướng về phía nhà họ Vệ. Thiệu Dật khẽ quát một tiếng, dòng khí xanh đen theo lệnh xẹt lên trước như tên bắn, bao trùm lên cả không gian phía trên khu nhà, những luồng khí trắng cũng biến mất theo, rồi tất cả quay lại yên tĩnh.
Thiệu Dật thở ra một hơi, tra kiếm gỗ vào vỏ rồi nói với Cố Cửu: “Phá được rồi.”
Cố Cửu và Thiệu Dật đã phá được trận pháp nhưng không có cách nào cứu được đứa bé trong bụng Hồng di nương, chắc chắn bọn họ sẽ không thể nào đi lấy sinh khí của người khác để tiếp tục nuôi nó và người mẹ được, e rằng đứa bé này sẽ không có cơ hội chào đời.
Hai người không muốn bị người nhà họ Vệ phát hiện ra, nhanh chóng thu dọn đồ đạc rồi quay về phòng trọ.
Vốn Thiệu Dật vẫn còn canh cánh trong lòng việc về người đàn ông đội mũ rộng vành, thế nhưng sau khi về tới phòng trọ, nhìn thấy Cố Cửu rửa tay rửa mặt xong chui vào chăn thì hắn đơ ra chốc lát rồi quên béng hết cái gì mà kẻ đội nón, cái gì mà Huyết Sát Âm Long trận. Cố Cửu cuốn mình trong chăn thành một bé sâu bự, bé sâu chỉ để ló ra đôi mắt đen tròn xoe, hơi ngại ngùng hắng giọng: “Khuya rồi, mình ngủ đi sư huynh.”
Tim Thiệu Dật đập hụt mất nửa nhịp.
“…Ừ.”
Thiệu Dật ngoan ngoãn đi rửa mặt sau đó ngoan ngoãn đi vào giường xốc chăn lên, nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh Cố Cửu hệt như một cô dâu mới về nhà chồng.
Bỗng đâu Tiểu Đệ nhảy phốc lên giường, nện một cái ạch ngay trên bụng của Thiệu Dật, thành công dùng trọng lượng mười cân của mình khiến cho những suy nghĩ bay bổng trong đầu hắn bay biến sạch sẽ.
Thiệu Dật bị đau ôm lấy bụng, xụ mặt nhìn Tiểu Đệ giẫm lên bụng hắn để mượn đường đi đến khe hở giữa hắn và Cố Cửu rồi quen cửa quen nẻo mà chui tọt vào, dựa lưng vào nhóc con nhà mình cuộn thành một cục mà nhàn nhã liếʍ lông. Lúc trước để Tiểu Đệ lên ngủ cùng là để cho hai người khỏi xấu hổ, nhưng mà giờ Thiệu Dật bỗng cảm thấy nó thật vướng tay vướng chân.
Tiểu Đệ lẹp xẹp liếʍ lông, đôi mắt mèo to đùng sáng quắc nhìn chằm chằm vào đồ mách lẻo, nhìn thấy ánh mắt y nhìn mình đầy vẻ không hoan nghênh bèn xòe móng vuốt ra cái “xoạch”, nhe răng, gầm gừ.
Thiệu Dật: “…”
Hắn xoay người kéo chăn lên: Bỏ đi, nể tình mi đã từng kiếm đồ ăn về nuôi cả nhà nên ta không hơn thua với mi. Thiệu Dật nhìn sang bên kia, thấy sư đệ quay lưng về phía mình thì hơi thất vọng, nhưng nghĩ đến cảnh Cố Cửu ngủ say rồi sẽ tự động lăn vào lòng hắn để tìm kiếm hơi ấm thì lại thấy sung sướиɠ đến nỗi nhếch miệng cười. Thiệu Dật yên tâm, nhắm mắt ngủ.
Cố Cửu và Thiệu Dật ngủ một giấc đến khi mặt trời lên cao quá ngọn tre, tiểu nhị gõ cửa phòng báo rằng nhóc ăn mày lại đến tìm mới tỉnh. Hai người ai nấy đều ngớ ra, sực nhớ mình quên béng mất nhóc ăn mày nên sáng nay nhóc ta vẫn chăm chỉ canh chừng trước cửa nhà họ Vệ.
Cố Cửu ra ngoài gặp nhóc ăn mày, cậu quan sát tướng mạo của nó trong chốc lát rồi móc một nén bạc từ túi bạc của Vệ lão gia ra đưa đến trước mặt nó.
Nhóc ăn mày mừng rỡ lắm nhưng lúc đưa tay ra nhận vẫn hơi dè dặt hỏi: “Có…có nhiều quá không ạ?”
Cố Cửu phì cười giúi nén bạc vào tay nó, nói: “Cho nhóc đấy, từ hôm nay nhóc không cần đến nhà họ Vệ nữa, cái này coi như tiền thù lao của nhóc, cầm lấy đi rồi sống cho tốt.”
“Ngài cho tui hết thiệt hở?” Nhóc ăn mày kinh ngạc, mười lượng bạc lận đó. Có khi cả đời này nó đi xin ăn cũng không được nhiều như vậy.
“Cho nhóc thật.” Cố Cửu lại cười, nhưng ngay sau đó lại nghiêm mặt dặn dò: “Thiện có thiện báo, ác có ác báo, gieo nhân nào thì gặt quả nấy. Đời này của nhóc còn rất dài, hành thiện hay gieo ác nhóc phải suy nghĩ cho kĩ rồi hãy làm.”
Nhóc ăn mày không hiểu lắm, nhìn Cố Cửu đầy thắc mắc nhưng cậu chỉ nói tới đó rồi vẫy vẫy tay bảo nó nên đi rồi. Nhóc ăn mày ngơ ngơ ngác ngác rời đi, Cố Cửu nhìn số bạc còn lại trong túi tiền, thở dài, phải tranh thủ tẩu tán mớ tiền này đi thôi.
Sáng nay nhóc ăn mày tới tìm bọn họ là vì lại có người từ nhà họ Vệ đi ra, trước đó người đánh xe chuyên môn chở lão đạo sĩ đi vào nhà họ Vệ báo tin, liền ngay sau đó Vệ lão gia hoảng hốt ngồi xe ngựa đi ra ngoài, không biết là đi đâu.
Không khó để Cố Cửu đoán được chuyện gì xảy ra.
Việc Cố Cửu tay không châm một lá bùa lúc gặp Hồng di nương rồi đề nghị đi theo chắc chắn Vệ lão gia đã nghe bà ma ma kia thuật lại, người bình thường khi gặp những chuyện thần quái không giải thích được như vậy ít nhiều đều e dè kính nể. Vệ lão gia thì khác, gã có kính sợ đấy, nhưng chỉ kính sợ một mình lão đạo sĩ dỏm kia, người mang lại núi vàng núi bạc và đứa con trai nối dõi tông đường cho gã. Gã chưa từng nghi ngờ năng lực “thần thông quảng đại” của lão ta, và gã cũng không tin tưởng những đạo sĩ khác. Gã sùng bái lão ta nên đối với gã những đạo sĩ khác đều là phường tép riu không đáng nhắc tới.
Hai kẻ này đi lại thân thiết với nhau ai cũng biết, bây giờ lão già đột ngột xảy ra chuyện thì đương nhiên đám gia đinh sẽ đến thông báo cho Vệ lão gia ngay. Đối với gã, lão già chính là thần tài, bây giờ thần tài đã đổ, không thể tiếp tục phù hộ gã kiếm tiền nữa nên đương nhiên là gã phải hoang mang sợ hãi rồi.
Cố Cửu và Thiệu Dật còn cố ý ở lại trấn nhỏ này thêm mấy ngày nữa để xem diễn biến tiếp theo của câu chuyện.
Sau khi lão già chết được sáu ngày, thai nhi trong bụng Hồng di nương cũng cạn kiệt sinh khí nên bị sinh non. Điều đáng nói là Hồng di nương mất con nhưng chẳng những không hề đau buồn mà còn cười to, cười rũ rượi như chưa từng được cười khiến Vệ lão gia tức đến nỗi ngất xỉu. Ngay sau đó, đang lúc gã còn mê man thì đã có nhân công làm trong xưởng của gã kéo đến nhà báo có nhiều sản phẩm bị lỗi nên phải thu hồi, lỗ mất mấy vạn lượng.
Đám hậu cung trong nhà họ Vệ vốn còn đang cười trên nỗi đau của Hồng di nương, vừa nghe được tin này đã méo mặt, cười hết nổi, còn Vệ lão gia thì chỉ mới vừa hồi tỉnh, nhận được thông báo xong liền ngã lăn quay ra xỉu thêm chặp nữa.
Cố Cửu và Thiệu Dật biết chuyện đến vậy là đủ rồi, hai người thu dọn đồ đạc rồi đánh xe lừa rời khỏi trấn nhỏ, tiếp tục hành trình.
Bọn họ không biết rằng sau khi mình đi rồi chuyện của nhà họ Vệ càng xôn xao náo nhiệt. Mọi người đồn ầm lên rằng Vệ lão gia đắc tội với cao nhân nên cao nhân thu lại hết tiền tài của gã. Người ta có thể giúp hắn giàu lên thì cũng có thể khiến hắn lụn bại. Gia tài bạc vạn đó chỉ trong vòng một tháng đã bốc hơi sạch sẽ.
Vệ lão gia không còn tiền nên đám thê thϊếp cũng lần lượt bỏ đi, đến cuối cùng ngay cả người vợ từ thuở hàn vi của gã cũng đòi ly hôn. Vệ lão gia cùng đường phải bán nốt tòa nhà đang ở, mặc một manh áo vá chằng vá đυ.p, trên người chẳng còn xu teng nào tay trắng trở về thôn cũ, cũng may gã còn được vài mẫu đất ruộng, không đến nỗi chết đói.
Ở đời từ nghèo nên giàu thì dễ chứ từ giàu thành nghèo lại rất khó, huống gì là Vệ lão gia quen thói ham ăn biếng làm từ bé. Gã cứ mãi mơ màng về khoảng thời gian giàu sang phú quý, gặp ai cũng túm người ta lại huyên thuyên về những thứ huy hoàng mình đã từng có, dần dần đầu óc mụ mị, không còn tỉnh táo nữa. Ai biết được câu chuyện của gã cũng thổn thức, cảm khái thế sự vô thường.
Nếu Cố Cửu mà biết thì chắc chắn sẽ nói cho bọn họ hay, đây không phải là thế sự vô thường mà là nhân quả báo ứng. Họ Vệ làm giàu bất chính nên cuối cùng của thiên trả địa, gã muốn có con trai khiến người khác bị cướp mất sinh khí, dù là lão đạo sĩ nửa mùa kia làm ác nhưng gã thân là là cha của đứa bé, gieo nhân nên phải gánh một phần ác báo.
Lưới trời l*иg lộng, thưa mà không lọt.