Sau khi nghe dặn dò xong, một đám người giấy bé xinh xếp hàng lách mình qua khe cửa đi ra ngoài. Cố Cửu ngồi xuống bên cạnh Thiệu Dật, ngáp một cái.
“Gánh hát Vinh Hoa bị nhà họ La đuổi đi rồi, mà họ cũng chưa mời thêm gánh nào mới đến, không biết đêm nay có nghe được tiếng hát không nữa.”
Thiệu Dật quay đầu lại định trả lời thì nhìn thấy đôi mắt lấp lánh còn vương mấy giọt nước mắt vì ngáp của Cố Cửu, ngay cả cặp lông mi cong cong cũng ướt rượt, tim hắn bỗng hẫng một nhịp, cứ thế ngây người ra nhìn.
Cố Cửu cảm giác sư huynh hơi lạ lạ, cứ nhìn chằm chằm vào mình bèn ngước lên nhìn lại hắn, đúng lúc bắt gặp Thiệu Dật bối rối quay đi. Cố Cửu lấy làm lạ, cố tình ngoái đầu nhìn theo Thiệu Dật: “Sư huynh?”
Thiệu Dật cụp mắt tránh ánh nhìn dò hỏi của Cố Cửu, đẩy cái đầu ngọ nguậy không yên của cậu ra, cứng nhắc nói: “Mệt thì đi ngủ đi.”
Cố Cửu bị sư huynh ấn đầu lên bàn la oai oái, đến khi ngồi thẳng dậy thì sư huynh của cậu đã quay lại với mớ bùa của hắn rồi, vẻ mặt vẫn lạnh tanh như mọi khi, vì vậy Cố Cửu bỏ lỡ mất khoảnh khắc đôi tai của hắn hơi hồng lên.
Thiệu Dật vẫn còn đang ngồi vẽ bùa, trên giường không có lò sưởi hình người ấm áp nên Cố Cửu chẳng mặn mà lắm với việc đi ngủ. Cậu cầm mấy dây tơ hồng trong túi của mình ra, lại ngồi xuống dựa vào Thiệu Dật bắt đầu tết dây bình an. Loại dây bình an này bọn họ thường bày bán trên sạp gieo quẻ, cũng chẳng được mấy đồng nhưng có còn hơn không.
Ngồi một lát Cố Cửu đã lại theo thói quen mà vắt cả người lên người Thiệu Dật như không có xương sống. Cậu nghiêng đầu áp má lên bả vai của hắn, vừa rên hừ hừ vì ấm vừa thoăn thoắt tết dây, rất chi là nhàn nhã.
Cố Cửu kết được mười mấy dây bình an thì mắt đã díp lại, ngáp ngắn ngáp dài, rốt cuộc không chịu nổi nữa, nhì nhèo: “Sư huynh à, mình đi ngủ đi.”
“Ừm.” Thiệu Dật gật đầu, bắt đầu thu dọn giấy bùa và bút trên bàn.
Cố Cửu nhìn thoáng qua thấy trong tay Thiệu Dật có mấy lá bùa vẽ hỏng. Với khả năng bây giờ của Thiệu Dật thì hầu như chỉ cần vẽ bùa một lần là thành, không có mấy khi bị hỏng, trừ phi gặp phải loại bùa siêu phức tạp thì mới cần chỉnh sửa mấy lần. Ban nãy Cố Cửu không nhìn thấy Thiệu Dật đang vẽ loại bùa nào nên bây giờ hiếu kì hỏi: “Sư huynh vẽ bùa gì vậy?” Bùa gì mà hỏng mấy tấm liên tục thế kia.
“Bùa Ngũ Lôi.” Thiệu Dật thản nhiên đáp.
Khi vẽ bùa Ngũ Lôi cần phải mượn sức mạnh của Ngũ Lôi Công, số lượng thần phải mời nhiều hơn bình thường nên cũng khó vẽ hơn gấp mấy lần, chẳng trách sư huynh phải thử nhiều lần.
Cố Cửu à lên một tiếng, không hề nghĩ nhiều, tết nốt dây bình an trên tay rồi bò lên giường ngủ. Cố Cửu không hề hay biết phía sau lưng mình Thiệu Dật vừa rầu rĩ vừa xấu hổ nhăn mặt. Hắn thừa dịp Cố Cửu quay lưng lại không chú ý nhanh chóng phi tang mớ bùa hỏng sau đó cất mấy lá bùa nguyên vào túi bùa.
Nếu Cố Cửu mà nhìn thấy chắc hẳn sẽ nhận ra mấy lá bùa hỏng đó chỉ là bùa bình an phổ thông nhất, chẳng phải bùa Ngũ Lôi gì sất.
Đêm nay Cố Cửu úp hẳn lên người Thiệu Dật mà ngồi làm cho hắn không tài nào tập trung nổi cả tinh thần cả linh lực, cho nên mới liên tục vẽ hỏng bùa như thế. Việc lãng phí giấy mực này gần đây Thiệu Dật rất hay mắc phải, chỉ là hắn giấu kĩ nên Cố Cửu không hề phát hiện ra.
Thiệu Dật rề rà một hồi mới chậm chạp leo lên giường, vừa nằm ngay ngắn thì Cố Cửu đã lăn lông lốc sang cười hắc hắc như mèo trộm được cá, cậu đạp hai bàn chân lạnh lẽo của mình lên chân Thiệu Dật để tìm kiếm hơi ấm, thoải mái đến mức thở ra một hơi dài đầy thỏa mãn.
Thiệu Dật cứng cả người, bàn chân Cố Cửu lạnh như băng nhưng không hiểu sao hắn cảm thấy chỗ tiếp xúc nóng muốn bỏng chân. Cái nóng này không giống với cái nóng của khí Kim Canh hoành hành trong cơ thể làm hắn bực bội, nó vẫn rất nóng, nhưng lại khiến cho hắn hồi hộp, mà hình như cũng có chút mừng thầm khó hiểu.
Cố Cửu chẳng hề biết được tâm tư ngổn ngang của sư huynh mình, cậu sung sướиɠ nhắm mắt ngủ ngon lành để lại Thiệu Dật nằm thẳng người trông lêи đỉиɦ màn xoắn xuýt cả đêm.
Thiệu Dật cứ nằm trân trân nhìn nóc giường như vậy đến nửa đêm, đang lúc sắp vỗ được giấc thì bỗng một tiếng xướng ca ai oán hắt hiu vang lên bên tai làm hắn bừng tỉnh. Cố Cửu trông có vẻ đang ngủ say sưa cũng ngay lập tức choàng dậy.
Hai người ngồi dậy xuống giường mặc quần áo, chỉ mất khoảng một phút đã nai nịt gọn gàng tông cửa ra ngoài chạy vội về hướng phát ra tiếng hát.
Tiếng hát vυ't cao không chỉ đánh thức hai người họ, mấy tên gia đinh gác đêm đã sớm sợ quéo co thành một cục trong góc tường. Trong nhóm đó có một người phát hiện nhóm Cố Cửu đang chạy qua đây liền mừng rơn như thấy được cứu tinh mà nhào qua. Gã chỉ vào một góc sâu trong khu nhà, hét ầm lên: “Đạo trưởng đạo trưởng! Có…có quỷ! Tôi nhìn thấy một cái bóng trắng lướt qua!”
Cố Cửu vỗ vỗ vai hắn trấn an, dặn bọn họ nếu sợ thì ở cùng nhau, đừng đi đâu lung tung, cũng đừng đánh lẻ.
Ban ngày Cố Cửu đã đi qua hết một lượt các địa điểm từng xuất hiện tiếng hát cho nên khá rành đường. Cậu lắng nghe thì phát hiện đúng là tiếng hát vọng lại từ một trong những điểm đó, vừa hay cũng gần chỗ họ ở, cậu dẫn Thiệu Dật guồng chân chạy đi. Thế nhưng hai người vừa đi được nửa đường thì tiếng hát lại im bặt rồi vang lên từ một hướng khác, âm thanh vốn đã rất gần lại trở nên xa vời, hình như là gần với chỗ nhóm gia đinh đang trốn.
Cố Cửu và Thiệu Dật vội đổi hướng chạy, trên đường đi họ gặp được mấy nhóc người giấy đang đi bộ ven tường, mấy nhóc thấy hai người thì ê a ê a gọi lại. Cố Cửu cúi xuống đưa tay cho chúng bò lên người mình rồi vừa đi vừa hỏi tình hình thế nào.
“Ê a!”
Điều kỳ lạ là quỷ hát tuồng đã xuất hiện nhưng tất cả người giấy đều báo rằng không thấy quỷ, cũng không hề cảm nhận được âm khí.
Dọc đường đi, Cố Cửu và Thiệu Dật nhìn thấy những bẫy rập bằng dây tơ hồng mà Phong Linh đạo trưởng bố trí ban sáng vẫn còn nguyên vẹn, không hề có dấu hiệu bị động vào. Lúc đi ngang qua một điểm trong số đó họ còn gặp cả ba thầy trò Phong Linh đạo trưởng cũng chạy ra xem xét, hai nhóm người gật đầu chào nhau đơn giản rồi không ai bảo ai cùng nhau tặng tốc chạy tiếp về hướng quỷ hát tuồng.
Nhà họ La rất rộng, dù Cố Cửu biết đường đại khái nhưng cũng khó tránh khỏi vài lần đi nhầm, không những vậy, con quỷ kia rất ma mãnh, thỉnh thoảng lại đổi một phương hướng khác cốt để dẫn dụ họ chạy loạn lên, chẳng bao lâu cả nhóm đã bị quay cho xây xẩm mặt mày. Cuối cùng, khi họ tìm được chính xác nơi tiếng hát phát ra thì tiếng ca mỏng manh tựa khói sương ấy đã biến mất như chưa từng xuất hiện.
“Con quỷ này kiêu căng ghê.” Rõ ràng nó cố ý chơi bọn họ. Cố Cửu treo mình trên người Thiệu Dật thở hổn hển, quay đầu nhìn mấy người bên Phong Linh đạo trưởng, bọn họ cũng xơ xác hết cả, thế là mọi người bảo nhau nghỉ ngơi một lát đã rồi tính.
Cố Cửu tranh thủ lúc nghỉ mệt để nhìn xem xung quanh. Họ đang ngồi trước thềm cửa của một khu nhà, không biết gia đinh gác cổng chạy đâu mất biệt cả mà ngoài cửa vắng như chùa bà Đanh.
Đột nhiên, một âm thanh “kẽo kẹt” vang lên, sau đó có một cái đầu rụt rè lú ra khỏi cánh cửa vừa mở hé. Cố Cửu ngẩng đầu lên, người nọ cúi đầu xuống, vừa hay đối diện với nhau.
Cố Cửu nhướng mày: “La đại gia.”
La Minh Đạt mặt mày trắng bệch chui ra khỏi kẹt cửa, trên người vác theo một tấm chăn bông dày sụ, y mò lại gần chỗ Cố Cửu, tự nhiên như ruồi mà than thở, vừa than vừa run: “Lúc…lúc nãy tôi cũng nghe thấy tiếng hát, có quỷ thiệt hả?”
Cố Cửu phì cười nói: “Không phải đại gia ngài nói có thể ngủ ngon đến hừng đông à?”
La Minh Đạt ỉu xìu nói: “Ai bảo hôm nay tôi ngủ ngày nhiều quá nên đến đêm lại mất ngủ, nếu biết trước sẽ thế này thì tôi đã không nghe lời Tiểu Hồng Nương khuyên rồi, ở quách bên ngoài cho xong.”
Tiểu Hồng Nương? Cố Cửu cạn lời, chắc là một cô đào nào đó của anh ta.
La Minh Đạt thấy Cố Cửu không nói gì bèn tiếp tục lải nhải: “Tiểu đạo trưởng, người chết rồi sẽ biến thành quỷ thật đấy à?”
Cố Cửu lấy làm lạ hỏi: “Sao ngài lại hỏi thế? Không phải ban nãy ngài đã nghe tiếng nó hát xướng rồi sao?”
La Minh Đạt ngượng ngùng cười: “Tại tôi hơi sợ thôi mà, lần đầu tiên tôi gặp phải chuyện thế này đấy. Ban đầu tôi còn không tin đâu, tưởng ai đó ghét tôi nên kiếm chuyện phá phách. Nhưng mà không biết sao tôi thấy giọng hát xướng kia quen lắm.”
Cố Cửu ngạc nhiên: “Ngài không biết sao?”
La Minh Đạt ngơ ngác: “Biết cái gì?”
Cố Cửu nói: “Mọi người đang đồn ầm lên là con quỷ trong nhà ngài chính là Tiểu Ngọc Nhi hiện hồn về báo oán đấy.”
La Minh Đạt ồ lên một tiếng rồi im lặng, có lẽ cái tên này đã gợi lại ký ức nào đó nơi đáy lòng y. Y nghĩ ngợi trong chốc lát rồi như sực tỉnh ra, lắc đầu: “Tiểu Ngọc Nhi? Không, không phải cậu ấy đâu.”
Nghe vậy tất cả mọi người đều đồng loạt quay sang nhìn y, Cố Cửu hỏi: “Sao ngài dám chắc là không phải?”
La Minh Đạt trả lời: “Tiểu Ngọc Nhi ngoan hiền muốn chết, người gì đâu mà mềm như bông, chẳng lẽ người như vậy lại đột nhiên đổi tính trở nên hung hăng được hay sao?”
La Minh Đạt có hơn một năm sống cùng Tiểu Ngọc Nhi, hắn hiểu rõ tính nết của cậu ta cũng không lạ, thế nhưng hắn dám nói chắc như đinh đóng cột vậy thì hơi lạ. Hơn nữa mọi người đều nói rằng Tiểu Ngọc Nhi quay về báo thù, nếu như lời ấy là đúng thì năm đó La Minh Đạt ép duyên ép cưới, chính là đầu sỏ hại Tiểu Ngọc Nhi mất mạng, vậy tại sao khi nghe đến việc Tiểu Ngọc Nhi hiện về y lại không mảy may sợ hãi chút nào?
Cố Cửu hỏi thẳng luôn: “Ngài không sợ cậu ta hại ngài à?”
La Minh Đạt sửng sốt hỏi lại: “Sao tôi lại phải sợ?” Một trận gió đêm thổi qua, y run lên vì lạnh, phải túm chặt lấy chăn bông cuộn mình lại rồi mới nói tiếp: “Tôi không hại cậu ta thì việc gì phải sợ? Nếu không phải vì cậu ta thì cái nhà này sẽ rơi vào tay em trai tôi chắc, cậu ta nợ tôi thì có.”
Lời này của La Minh Đạt đυ.ng chạm đến ân oán cá nhân của nhà họ La nên Cố Cửu không tiện hỏi thêm nữa. Đã khuya lắm rồi, mọi người bị con quỷ hát tuồng hành một phen bây giờ ai nấy đều mệt lử, quỷ cũng chẳng thấy tăm hơi đâu, nghỉ ngơi cũng đủ rồi nên thôi thì ai về chỗ nấy, sáng mai lại tính tiếp.
Mọi người đang định giải tán thì đột nhiên một tên gia đinh hớt hơ hớt hải chạy tới nói La Minh Thông mời họ qua, mời cả cả Cố Cửu và Thiệu Dật lẽ ra không liên quan gì đến việc bắt quỷ này.
La Minh Đạt nghe vậy ngáp dài một cái rồi ôm chiếc chăn bông lạch bạch quay trở vào, không hề có ý muốn đi cùng.
Trước khi đi Cố Cửu ngoái đầu lại nhìn thì thấy La Minh Đạt vẫn còn đứng ngay cửa, vừa nhảy lò cò vừa lèm bèm mắng mấy tên gia đinh chạy đi đâu mất, mắng đã miệng rồi mới đi vào trong sân.
Hai sư huynh đệ Cố Cửu và ba thầy trò Phong Linh đạo trưởng bước vào phòng khách chính của nhà họ La, hai vợ chồng La Minh Thông và La Minh Nhã đều có mặt đầy đủ, quần áo cài cắm qua loa, không được chỉn chu như hồi sáng, có lẽ là cũng đang ngủ thì bị dựng đầu dậy.
Ngay giữa phòng khách có một nha hoàn bị trói tay trói chân bịt miệng đang quỳ gối. Lúc đi ngang qua, Cố Cửu nhìn thấy rõ ánh mắt khẩn khoản cầu xin của cô ta.
Cố Cửu âm thầm quan sát đám người trong sảnh, thấy La Minh Thông có vẻ bồn chồn không yên, thỉnh thoảng lại hít thở sâu để giữ bình tĩnh. Mợ chủ nhà họ La thì không thể hiện cảm xúc gì, chỉ im lặng nhắm mắt để cho hầu gái xoa huyệt Thái Dương cho. La Minh Nhã xoắn chặt chiếc khăn trong tay, nhìn về phía nha hoàn đang quỳ một cách vừa sợ hãi vừa oán độc, bên cạnh cô ta là Tào Tử Bình, người này chống tay lên gối, cúi đầu nhìn chằm chằm xuống đất, cũng không rõ biểu cảm, từ góc Cố Cửu đứng chỉ nhìn thấy đôi mày đang nhíu chặt của hắn ta.
Mấy người Cố Cửu lần lượt ngồi xuống, La Minh Thông trỏ vào nha hoàn kia, nói với Phong Linh đạo trưởng: “Đạo trưởng, phiền ngài xem giúp tôi con bé này có vấn đề gì không.”
Phong Linh đạo trưởng phẩy cây phất trần, tiến lên đi vòng quanh cô gái một vòng, chậm rãi lắc đầu rồi hỏi: “Cô ấy đã làm gì?”
La Minh Thông bóp trán, nhìn về phía Tào Tử Bình, nói: “Em rể của tôi nói vừa nãy đứa hầu này hành động rất kì quái, kiểu cách không bình thường như bây giờ, mà giống… Tiểu Ngọc Nhi như đúc.”
Lời này có ý là bọn họ nghi ngờ nha hoàn này bị quỷ nhập, bị Tiểu Ngọc Nhi mượn xác.