Linh Dị Âm Dương

Chương 54: Đỏ

Yến Như?

Cố Cửu nhớ ngay đến cô gái trẻ tuổi dịu dàng đoan trang lần trước mình gặp ở cửa nhà họ Tiết.

Loại người như Tiết Vĩnh Hân dễ khiến người ta cảm thấy phiền chán, hầu như không được lòng mọi người. Gặp loại người này nếu Cố Cửu tránh được thì sẽ tránh. Nhưng cũng lại có người cảm thấy tính cách như vậy rất đơn giản dễ gần, thích giao thiệp với những người như vậy. Nếu Yến Như không có tâm tư khác, chỉ đơn thuần là thích tính tình này của Tiết Vĩnh Hân nên mới chịu chơi cùng thì Cố Cửu cũng có phần khâm phục cô ta.

Tiết phu nhân nói chắc như bắp: “Hẳn là Hân Hân bị kẻ khác ám hại rồi. Năm ngoái nó đính hôn với Minh Viễn đã có rất nhiều người nói xấu sau lưng nó, nói nó không xứng với Minh Viễn. Trước đây Minh Viễn chính là rể hiền mà nhiều nhà muốn kén được, ai ngờ nó chỉ thích một mình Hân Hân nhà tôi thôi, không ưng ai khác cả.”

Nói một thôi một hồi, Tiết phu nhân kéo chủ đề sang việc khen ngợi con rể nhà mình mãi không ngừng. Cố Cửu cũng im lặng lắng nghe, không hỏi thêm gì nữa. Suốt dọc đường về trong xe chỉ nghe tiếng Tiết phu nhân khen con rể thương yêu con gái mình thế nào.

Xe ngựa cứ thế lăn bánh về nhà họ Ôn, nhưng bọn họ còn chưa tới nơi thì đã gặp được Ôn Minh Viễn giữa đường. Y không yên tâm để mẹ vợ của mình ở lại, sau khi đưa Tiết Vĩnh Hân về nhà an toàn thì quay lại đón. Về đến nhà họ Ôn, mọi người thấy Tiết Vĩnh Hân đang đợi trước cửa, hẳn là cô cũng biết mình vừa làm chuyện càn quấy, dám bỏ mẹ lại giữa đường. Lúc nhìn thấy mẹ về, cô nàng vội vàng chạy ra đỡ, cười lấy lòng. Đương nhiên là cô vẫn chẳng đếm xỉa gì đến Cố Cửu và Thiệu Dật, hai kẻ đã bị gắn mác là đầu têu khiến cô vất vả cả buổi sáng.

Cố Cửu gọi Ôn Minh Viễn lại nói với y rằng tối nay phải lập đàn bái Thái Tuế Tinh Quân, dặn y chuyển lời cho Tiết Vĩnh Hân rằng nhất định cô phải có mặt.

Sau khi ăn trưa xong, Cố Cửu và Thiệu Dật đi đến sảnh nhỏ mà Ôn Minh Viễn nói đến lúc trước để chuẩn bị cho buổi tối, lúc họ đến thì thấy ngay sát bức tường đối diện cửa ra vào đã có bàn thờ đặt sẵn.

Cố Cửu đưa một mảnh giấy đỏ được cắt tỉa cẩn thận và bút vẽ bùa cho Thiệu Dật. Trên mảnh giấy đỏ này sẽ khi danh hào của vị đương cai Thái Tuế năm nay, họ sẽ dán lên bức tường đối diện với cửa chính để làm phép. Đây gọi là Thái Tuế Tinh Quân thần vị, cũng có chức năng như một lá bùa Thái Tuế có tác dụng trấn trạch.

Lúc Thiệu Dật đang viết, Cố Cửu lần lượt bê hết những loại đồ cúng mà Ôn Minh Viễn đã chuẩn bị lên bàn thờ, gồm có kẹo, trái cây, trà nước vân vân, ngoài ra còn có chậu đựng tiền, lư hương và ba chén rượu nhỏ. Nhà họ Ôn còn làm thêm đồ chay nên Cố Cửu lại đặt một chiếc đũa lên, cuối cùng là áo Thái Tuế mua ở miếu hồi sáng và giấy tiền vàng bạc.

Hai người loay hoay sắp đặt cả buổi chiều, vừa hoàn tất cũng là lúc đến giờ làm lễ, Tiết Vĩnh Hân bị Ôn Minh Viễn lôi kéo đi đến. Cố Cửu tiện tay đưa cho cô một bản thϊếp văn Thái Tuế, nói: “Viết tên họ và bát tự của thiếu phu nhân vào.”

Tiết Vĩnh Hân vùng vằng nhận lấy, bĩu môi càu nhàu: “Lại phải viết.”

Ôn Minh Viễn đứng bên cạnh dỗ: “Viết đi Hân Hân, đâu có bao nhiêu chữ, sẽ xong ngay thôi mà.”

Tiết Vĩnh Hân được chồng vỗ về, không cáu kỉnh nữa, cúi xuống viết. Đợi cô viết xong, Cố Cửu bày một cái đệm hương bồ ra trước bàn thờ, bảo cô quỳ xuống.

Tiết Vĩnh Hân chẳng nói chẳng rằng, vén váy lên quỳ xuống đệm, nhận lấy áo Thái Tuế và thϊếp văn Thái Tuế. Tiếp đến, Cố Cửu và Ôn Minh Viễn lui sang một bên, Thiệu Dật dán tờ giấy đỏ ghi thần vị của Thái Tuế lên tường, khẽ niệm: “Phụng thỉnh tam tinh chiếu lệnh phù, thượng thiên nhật nguyệt đến ứng lời, Nam Đẩu Bắc Đẩu thúc ngũ hành, án Phật hiển linh sắc thực lệnh, bát quái tổ sư tỏ lộ hình, ngọc chỉ phụng mệnh Thái Tuế năm Canh Tý, thỉnh Tinh Quân cai trị năm Canh Tý đến đây trấn…”

Thiệu Dật niệm xong ba lần như vậy rồi dán thần vị lên tường. Sau đó, mọi người cùng lặng im chờ đợi, tay Tiết Vĩnh Hân nâng áo và thϊếp văn mỏi muốn chết, đang định ngẩng lên cằn nhằn, nhưng không hiểu sao lúc nhìn vào lá bùa màu đỏ dán trên tường thì nỗi bực bội của cô bỗng chốc tan biến, thế là cô nghiêm túc hẳn lên, lặng lẽ chờ đợi cùng những người khác.

Đợi nhang và đèn cầy cháy hết phân nửa, Thiệu Dật ra hiệu bảo Tiết Vĩnh Hân khom lưng vái thần vị ba lần, sau đó cho áo Thái Tuế, thϊếp văn và tất cả giấy vàng bạc vào trong chậu đựng tiền đốt lên. Cuối cùng, hắn để Tiết Vĩnh Hân tự mình vẩy hết rượu trong ba cái ly xuống đất, kết thúc nghi thức bái thần vị Thái Tuế.

Cố Cửu nói với Tiết Vĩnh Hân: “Muốn thái tuế bảo vệ cô bình an suốt năm thì mỗi tháng vào ngày mùng một, mười lăm và sinh thần của Thái Tuế Tinh Quân đương trị cô đều phải cúng tế, thành kính lễ bái để cảm tạ ngài và cầu bình an.”

Ôn Minh Viễn vội cười trả lời thay cho vợ: “Chúng tôi nhất định sẽ làm theo.”

Cố Cửu quay sang nói với Ôn Minh Viễn: “Còn nữa, tôi sẽ tính những ngày chi ngọ theo tử vi cho hai người, thiếu phu nhân tuổi ngọ nên năm nay đó là những ngày phá tuổi, mọi việc ắt không thuận. Những ngày đó thiếu phu nhân phải hạn chế ra ngoài, làm việc gì cũng tránh hướng chính nam.”

“Tại sao lại như vậy? Ngày phá tuổi là thế nào?” Có lẽ vì thấy không cần làm thêm mấy việc mệt mỏi nữa nên Tiết Vĩnh Hân bỗng kiên nhẫn hiếm thấy, tò mò đặt câu hỏi về những việc Cố Cửu nói.

Cố Cửu giải thích: “Vào những ngày phá tuổi hoặc ngày Kim Thần Thất Sát không nên động thổ, dời nhà, gả cưới hoặc đi xa, người nào phạm vào nhẹ thì mất của, nặng thì gây tai họa cho cha mẹ. Năm nay cô phạm Thái Tuế, ngày phá tuổi của cô là những ngày Ngọ năm Tý, vào các ngày đó vị trí của đương cai Thái Tuế ở hướng chính bắc, đối đầu với ngài là hướng chính nam, nếu đi về hướng đó là thành mạo phạm ngài, ắt có tai họa.”

Ôn Minh Viễn và Tiết Vĩnh Hân nghe mà như nghe tiếng trời, chẳng hiểu gì. Tiết Vĩnh Hân vẫn tỏ vẻ coi thường không thèm tin, nhưng Ôn Minh Viễn thì cam đoan dù nghe không hiểu lắm vẫn sẽ ghi nhớ làm theo.

Điều cuối cùng Cố Cửu căn dặn hai người là cuối năm phải đến miếu Thái Tuế cảm tạ ngài đã bảo hộ mình, sau khi lễ bái xong thì gỡ thần vị cung phụng trong nhà ra đốt cùng với giấy vàng bạc là được.

Tới đây, nhiệm vụ của Cố Cửu và Thiệu Dật ở nhà họ Ôn đã hoàn thành.

Có lẽ bởi vì Thái Tuế Tinh Quân đã nhậm lời nên sáng sớm ngày hôm sau Ôn Minh Viễn lật đật tìm gặp hai sư huynh đệ, vô cùng ngạc nhiên nói rằng hôm qua lúc ngủ Tiết Vĩnh Hân yêu cầu bỏ bớt hai chậu đá trong phòng. Bấy lâu nay đây là lần đầu tiên cô đắp chăn khi ngủ, sáng nay còn uống thêm hai chén cháo ấm.

Vị Thái Tuế Tiết Vĩnh Hân mời thỉnh là Thái Tuế năm Canh Tý. Tý thuộc thủy, lửa dập tắt nước. Tiết Vĩnh Hân sợ nóng nên khi được Thái Tuế Canh Tý bảo vệ thì thấy mát mẻ là đương nhiên.

Nhưng cũng chính vì vậy mà Cố Cửu nghe xong liền nhíu mày suy nghĩ. Người phạm Thái Tuế mọi việc không thuận, dễ mất tiền, bị thương tật vân vân, tất cả những thứ đó đều là biểu hiện bên ngoài, ngay cả tình trạng thân thể của Tiết Vĩnh Hân xét theo y học cũng không có gì bất thường. Bây giờ Thái Tuế Canh Tý vừa ra tay đã giải quyết ngay vấn đề nóng nực của cô, là vấn đề từ trong thân thể mà ra chứ không phải do điều kiện khách quan, nói cách khác, Tiết Vĩnh Hân thực sự gặp phải chuyện gì đó liên quan đến huyền môn.

Việc này chứng minh suy đoán trước đó của Cố Cửu và Thiệu Dật là đúng. Tiết Vĩnh Hân không phải chỉ phạm Thái Tuế mà thật sự bị người khác hãm hại, hơn nữa trước đó Tiết Vĩnh Hân còn không có bất cứ biện pháp phòng thân nào vì cô không tin tưởng chuyện thần quái, nên chắc chắn cô phải chịu ảnh hưởng nặng nề hơn một chút.

Vốn dĩ hai sư huynh đệ định làm xong việc này sẽ đến một điểm bị đánh dấu tiến hành thanh lọc, nhưng vì đã xác định được mối nghi ngờ này nên hai người không thể không nán lại chờ diễn biến ở nhà họ Ôn.

Bọn họ mang tiền thù lao Ôn Minh Viễn gửi về phòng trọ. Lúc đi Cố Cửu đưa cho y một lá bùa bình an, dặn y đưa cho Tiết Vĩnh Hân, cũng báo địa chỉ khách điếm cho y, nói nếu có vấn đề gì phát sinh thì đến phòng trọ tìm bọn họ.

Ôn Minh Viên liên tục vâng dạ. Y vốn rất bận rộn, lần này mời đạo sĩ về chỉ vì để cho mẹ vợ yên tâm, hơn nữa Tiết Vĩnh Hân vẫn kêu nóng suốt, y cho rằng vì thể chất vợ mình đặc thù nên cũng không tin tưởng mấy. Nhưng tối hôm qua khi được tận mắt chứng kiến pháp sự y mới bắt đầu cảm thấy mọi việc không đơn giản như họ tưởng, mà hai vị đạo sĩ trẻ tuổi này cũng có bản lĩnh thật, thế là y chuẩn bị thù lao cao hơn dự định rất nhiều.

Cố Cửu và Thiệu Dật quay lại chỗ họ mướn phòng ở một thời gian. Qua ba ngày sóng yên gió lặng, ngay lúc hai người nghĩ Tiết Vĩnh Hân hẳn là an toàn rồi thì bỗng nhiên Ôn Minh Viễn vội vã tìm đến gặp, vừa bước vào cửa y đã la lên: “Đạo trưởng, đạo trưởng! Nhà tôi có chuyện rồi!”

Thế là hai sư huynh đệ phải khăn gói quả mướp quay lại nhà họ Ôn, lần này còn có thêm người nhà họ Tiết lo lắng cho con gái chạy sang, ngay cả Tiết Vĩnh Hân vốn mặt nặng mày nhẹ với bọn họ suốt cũng có mặt. Bên cạnh Tiết Vĩnh Hân là hai nha hoàn, trong tay bọn họ cầm hai cây quạt cỡ đại trông có vẻ còn to hơn cả người mình quạt cho thiếu phu nhân, nhưng mà quạt chưa tới mười phút thì Tiết Vĩnh Hân đã hắt xì mấy cái.

Ánh mắt Tiết Vĩnh Hân nhìn Cố Cửu và Thiệu Dật không còn vẻ đề phòng nữa. Sau khi lập đàn lễ bái và dán thần vị Thái Tuế, đêm đó là đêm cô được ngủ ngon lành nhất từ sau khi mang thai, lúc đó cô còn thầm hối hận vì thái độ vô lễ và qua loa của mình đối với hai người trước đó. Thế nhưng ngày vui chẳng tày gang, sang ngày hôm sau dường như thời tiết lại khô nóng như trước làm cô càng khó chịu gấp mấy lần. Bây giờ gặp lại tuy đã biết Cố Cửu và Thiệt Dật không phải là kẻ lừa đảo nhưng vì thân thể mệt mỏi nên Tiết Vĩnh Hân cũng chẳng có tâm trạng nói chuyện với họ, chỉ gật đầu một cái xem như chào hỏi.

Hai sư huynh đệ đi thẳng đến sảnh dán thần vị Thái Tuế, vừa bước vào đã thấy lá bùa dán trước đó không còn nữa, thay vào đó là một mảng đen ám khói giống như tường bị đốt cháy vậy.

Ôn Minh Viễn nói: “Sáng nay tôi dẫn Hân Hân sang đây dâng hương như mọi hôm thì phát hiện lá bùa đã bốc cháy từ lúc nào không biết, Hân Hân cũng nói rằng người cô ấy còn nóng hơn lúc trước nữa.”

Tiết phu nhân vô cùng lo lắng: “Cố đạo trưởng, cậu từng nói Hân Hân bị người ta hãm hại, bây giờ đã kính Thái Tuế ngay trong nhà rồi mà cũng không có tác dụng, có cách nào để giải quyết tận gốc không?”

Cố Cửu nhìn về phía Tiết Vĩnh Hân, hỏi: “Lá bùa bình an tôi đưa thiếu phu nhân đâu rồi?”

Tiết Vĩnh Hân lôi từ trong cổ áo ra một sợi dây đeo màu đen, trên có buộc một túi bùa, trong đó có đựng lá bùa bình an Cố Cửu vừa nhắc tới.

Cố Cửu cầm bùa lên xem, nói: “Lá bùa này vẫn còn hiệu lực, chứng tỏ tuy rằng thiếu phu nhân bị người ta phá bĩnh nhưng người đó không thật sự muốn hại cô ấy, ít nhất là không muốn lấy mạng người.”

“Sao lại như thế?” Tiết phu nhân hỏi.

Cố Cửu chưa kịp trả lời thì Tiết Vĩnh Hân đã thở phì phì xen lời: “Còn nói không muốn hại tôi à? Nhìn xem bây giờ là lúc nào trong năm rồi, sáng sớm trời se lạnh mọi người ai cũng phải mặc hai ba lớp quần áo, còn tôi thì dù không mặc quần áo vẫn thấy nóng đây này!”

Tiết phu nhân trừng mắt nhìn con gái, đứa con bộp chộp này cái gì cũng nói được, có người lạ ở đây lại còn là đàn ông mà dám đi nói tới chuyện không mặc quần áo?

Tiết Vĩnh Hân cóc thèm quan tâm tới mấy chi tiết này, nhớ tới mấy tháng qua bị hành hạ khổ sở, rốt cuộc nhịn không nổi nữa khóc nức lên: “Con đã nói là con nóng thật mà chẳng ai tin con hết, tối ngày cứ bắt con ăn đồ nóng uống canh nóng, lại còn mắng con xấu tính!”

Quả thật người đang bị nóng trong người mà không có cách nào giải nhiệt thì rất dễ nổi nóng, giống như đang ôm thuốc nổ trong người vậy, chỉ cần đυ.ng nhẹ một cái cũng bùng nổ.

Ôn Minh Viễn áy náy ôm lấy vai Tiết Vĩnh Hân, đưa tay lau nước mắt cho vợ: “Là lỗi của ta, em chịu khổ rồi, em đã không khỏe mà ta lại còn giận dữ với em.”

Tiết Vĩnh Hân giận dỗi lẩm bẩm: “Thôi đi, dù sao chàng cũng chẳng biết em bị người ta hại.”

Như vậy, việc Cố Cửu và Thiệu Dật phải làm lúc này biến thành điều tra ra người quấy phá sau lưng. Nhưng trước khi bắt tay vào việc, Cố Cửu nhìn nguyên một cây đỏ rừng rực trước mắt, đề nghị: “Trước tiên mời thiếu phu nhân về phòng thay bộ đồ khác màu xanh lam đi thôi.”

“Tại sao chứ?” Giọng Tiết Vĩnh Hân vẫn còn mang theo âm mũi vì mới khóc, cô vốn rất xinh đẹp, lúc này đôi mắt ngậm nước lại càng khiến người ta dễ động lòng.

Ôn Minh Viễn chợt nhớ tới lý luận về ngũ hành mà Cố Cửu đã nói với y khi còn trên xe ngựa bèn do dự hỏi lại: “Cái đó thật sự ảnh hưởng tới Hân Hân sao? Nếu thật là vậy thì có lẽ chúng tôi phải thay cả những đồ đạc màu đỏ trong phòng mới được.”

Cố Cửu thắc mắc hỏi: “Sao vậy? Chẳng lẽ trong phòng hai người có rất nhiều thứ màu đỏ sao?