Linh Dị Âm Dương

Chương 38: Bằng Hữu

Cậu cả Trâu tịnh dưỡng ở một thôn trang ngoài thành, nơi đó ở gần chân núi, non xanh nước biếc, cảnh vật và không khí đều tốt để nghỉ ngơi dưỡng bệnh.

Từ nhỏ sức khỏe của cậu cả đã không tốt, không dám chạy nhảy vận động mạnh, ngay cả nói chuyện cũng nhỏ nhẹ từ tốn. Vì vậy, cậu cả ít khi ra ngoài, đi được mấy bước đã bị người ta nhắc nhở phải cẩn thận. Thân thể không khỏe, lại thêm cha mẹ mất sớm nên cậu cả chỉ thui thủi một mình, từ nhỏ đến lớn gần như không có lấy một người bạn tâm giao nào.

Cậu cả Trâu rất cô độc, anh đã quá chán ngán cái cảnh người bên cạnh mình chỉ mãi dạ thưa, ngày qua ngày không thừa không thiếu một lời nào, ngoài những câu hỏi thăm sức khỏe thông thường là sự tĩnh lặng vô tận. Nhưng biết làm sao được, quả thật sức khỏe không cho phép anh tiêu dao tự tại, thích gì thì làm nấy như chúng bạn đồng lứa được.

Một ngày nọ, người làm trong nhà mang về một cái l*иg sắt nhốt một con hồ ly nhỏ bị thương, bọn họ nói rằng chuẩn bị gϊếŧ thịt ăn.

Hồ ly bé xíu, co quắp người rúc thành một cục trong góc l*иg, nhỏ nhẻ kêu ư ư đầy sợ hãi. Để giữ gìn sức khỏe, từ nhỏ đến giờ cậu cả chưa từng được phép nuôi thú cưng, anh ta nhìn nhóc hồ ly ở trong l*иg, thấy nó ngước đôi mắt to tròn ngập nước nhìn mình như van lơn.

Cậu cả động lòng trắc ẩn, thả hồ ly nhỏ ra khỏi l*иg, giao cho người hầu cận, dặn rằng phải chăm sóc đến khi nó lành lặn thì thả về núi.

Trong thời gian hồ ly ở lại thôn trang dưỡng thương, ngày nào cậu cả cũng ghé sang thăm nó một lát. Đến khi vết thương trên người nó khỏi, được thả đi rồi, anh chợt cảm thấy hơi mất mát. Nhưng anh cũng hiểu nơi núi rừng hoang dã tự nhiên mới là môi trường sống tốt nhất cho hồ ly nhỏ, nếu anh nhốt nó ở nơi này thì dù cho có chăm bẵm thế nào đi nữa thì chắc chắn nó cũng sẽ không vui.

Thế mà cậu cả cũng không cần buồn sầu bao lâu, vì nhóc hồ ly kia đã nhanh chóng quay trở lại. Một buổi sáng nọ, nó ngậm một con mồi, nhảy phốc lên án thư bên cửa sổ của cậu cả, thả con mồi xuống rồi chạy đi mất hút.

Sau đó, thỉnh thoảng hồ ly lại tới chơi, lần nào nó cũng đem vài thứ cho cậu cả Trâu, có khi là chuột, có khi là thỏ hoang, cũng có lúc là một con cá sống. Cứ thường xuyên qua lại như thế, dần dần người và hồ ly trở nên thân thiết. Cậu cả thật lòng xem hồ ly là bạn của mình, tuy rằng nó đến đi bất chợt nhưng ngày nào anh cũng cho người chuẩn bị sẵn một phần đồ ăn cho nó.

Cậu cả dịu dàng vuốt ve nhóc hồ ly đã biến thành một cục máu trong lòng: “Mấy thứ đồ nó mang đến ta làm sao mà ăn được, thế là ta bèn nói đùa với nó, nếu em còn tới nữa thì mang cho ta mấy bông hoa nhé. Ta vốn không suy nghĩ gì, nào ngờ nhóc con này lại hiểu, sau lần đó liền ngậm đủ thứ hoa cỏ về tặng ta. Sau khi cha mẹ ta qua đời, thời gian đó…là khoảng thời gian ta vui vẻ nhất.” Kể đến đó, đột nhiên sắc mặt anh ta thay đổi hẳn, đôi mắt đong đầy sự hận thù. “Ta vốn cho rằng cuộc sống cứ êm đềm như vậy mà trôi qua…”

Không sợ chia ít, chỉ sợ chia không đều. Trâu lão thái gia cảm thấy cậu cả mất cả cha lẫn mẹ, sức khỏe lại không tốt như người ta nên quan tâm cưng chiều cậu cả hơn so với mấy đứa cháu còn lại. Không ngờ việc này đã khơi dậy lòng ghen tị của cậu hai và cô năm. Bọn họ cho rằng có cái gì tốt thì ông nội đều gửi ra ngoài thôn trang cho anh cả, tới phiên bọn họ thì chỉ còn là đồ thừa mà thôi. Một đứa mồ côi, lại còn quanh năm đau yếu, tại sao lại được nhiều thứ tốt hơn mình kia chứ?

Ác ý của cậu hai và cô năm quá rõ ràng, dĩ nhiên cậu cả biết rõ hai anh em này chẳng ưa gì mình. Thỉnh thoảng anh về nhà chính thăm ông nội đều nghe bọn họ nói mát hay châm chọc vài câu, vì vậy anh đã cố gắng tránh xa, ít chạm mặt càng nhiều càng tốt để đỡ phiền toái. Nhưng mà, anh đã xem nhẹ sự tàn độc của bọn họ.

Hôm đó, đã vài ngày mà không thấy bóng dáng hồ ly nhỏ đâu, cậu cả đứng ngồi không yên bèn sai gia nhân đổ đi tìm khắp nơi. Mọi người chia nhau đi lùng xung quanh núi, trong thôn trang và cả làng nhỏ dưới chân núi, những chỗ nào có thể tìm đều đi tìm một lượt.

Kết quả là hồ ly tìm không được, nhưng anh lại đón phải hai vị khách không mời.

Hai người bọn họ, một kẻ cầm trái tim hồ ly bị moi ra, một kẻ cầm tấm da hồ ly bị lột, một kẻ nói ăn tim bổ tim, vừa hay huynh bị bệnh tim, ăn vào có khi chữa được bệnh, một kẻ nói lông hồ ly ấm áp, thân thể huynh yếu ớt, vừa hay lấy cái này làm áo choàng để chống lạnh mùa đông.

Hai kẻ súc sinh kia vừa nói vừa cười, vứt cho cậu cả vật chúng đang cầm. Cậu cả đoán biết được nhưng không dám tin, run rẩy cầm lấy tấm da hồ ly còn loang lổ máu muốn chứng minh ý nghĩ của mình là sai. Người bạn nhỏ của anh từng bị thương ở chân phải phía trước, vết thương đã lành nhưng lông chỗ đó thưa thớt hơn hẳn những nơi khác trên người. Cậu cả cầm tấm da kích cỡ vừa vặn với hồ ly nhỏ điên cuồng mà lần tìm từng chỗ một.

Lúc nhìn thấy hình dáng quen thuộc đó, trái tim anh quặn lên đập kịch liệt, mồ hôi lấm tấm trải dài trên trán. Anh gắng gượng đến cuối cùng, bám lấy tia hi vọng mong manh, thều thào hỏi hai kẻ kia lấy được cái này ở đâu.

“Bắt ở bên ngoài thôn trang này chứ đâu, lúc tôi bắt được nó, nó còn đang ngậm một đóa hoa đấy.”

Bọn chúng bỡn cợt mà nói, khuôn mặt đầy ác ý, cứ như đây chẳng qua chỉ là một chuyện đùa không đáng để vào mắt.

Hồ ly…hồ ly nhỏ của anh cứ thế mà mất.

Vốn dĩ nó có thể vui vẻ thoải mái mà sống nơi núi rừng thân thuộc, lại vì nặng tình nặng nghĩa với anh mà bị kẻ ác moi tim, lột da.

Nó chết thê chết thảm, chết không nhắm mắt.

“Lúc ấy ta ngất đi, đến khi tỉnh dậy thì phát hiện mình đã trở thành một con quỷ rồi.” Cậu cả cười cười, nét cười lạnh lẽo tột cùng. Anh vung tay lên, trên mặt đất liền xuất hiện hai món đồ.

Mọi người định thần nhìn kĩ thì thấy đó là một trái tim người và một bộ da phụ nữ bị lột ra thật hoàn hảo, từ đầu đến chân không thiếu cái gì, phần da mặt rúm ró cả lại vì sợ hãi.

Trái tim thuộc về cậu hai, còn bộ da đương nhiên là của cô năm.

“Việc đầu tiên ta làm khi thành quỷ là trở lại nhà họ Trâu, tìm được hồn phách của hồ ly nhỏ. Thế giới quan của người và quỷ rất khác biệt, lúc làm người ta không hề hay biết, thì ra trong sân nhà của hai đứa nó lại chôn giấu tội nghiệt nặng nề đến bậc này.” Nói đến đây, cậu cả lướt nhìn khắp một lượt những oan hồn trong sân. “Chúng nó không cam lòng, chúng nó oán hận, chúng nó muốn báo thù, nhưng hiềm nỗi thanh đao mà hai đứa súc sinh kia dùng làm việc ác còn ở đây nên bọn chúng không làm gì được.”

Các vong hồn như nghe hiểu lời của cậu cả, đồng loạt ngửa đầu tru lên với mặt trăng treo trên không trung, ư ư ô ô uông uông đủ kiểu, như thể đang bày tỏ nỗi uất ức dài lâu.

Cố Cửu đoán được thanh đao kia chuyên dùng để sát hại động vật, năm này qua tháng nọ tích tụ quá nhiều máu tươi và oán khí, dần dần biến thành một thanh yêu đao mang tà khí, có thể khắc chế âʍ ѵậŧ. Nếu người sống bình thường tiếp xúc nhiều với nó cũng sẽ bị ảnh hưởng, tính tình thay đổi, trở nên hung hãn, nóng nảy. Tuy nhiên, có lẽ là tà khí trên đao chưa quá sâu nên chỉ có thể gây hại đến động vật nhỏ yếu, còn đối với quỷ hồn vốn là con người như cậu cả Trâu thì không có tác dụng gì.

Cậu cả Trâu nói: “Bọn chúng nhân một đêm mưa gió mà gϊếŧ chết hồ ly, ta cũng bắt bọn chúng nếm thử cảm giác đau đớn khổ sở cùng cực đó. Ta đã tìm đến và gϊếŧ chúng vào một đêm mưa gió mịt mùng, kêu trời trời chẳng thấu, kêu đất đất chẳng hay. Bạn của ta đã chết như thế nào, thì ta cũng để cho bọn chúng phải chết y như vậy!”

Trâu lão thái gia bị sự thật này làm cho choáng váng, ông cụ bàng hoàng đến nỗi gần như đứng không nổi. Ông không thể nào tưởng tượng được, thì ra lời đồn trên phố không hề sai, cái chết của cậu cả là do cậu hai và cô năm gây ra, mà bọn chúng thì bị quỷ hồn của cậu cả quay về đòi lại nợ máu.

Nữ đạo sĩ nói: “Ngươi tội tình gì phải làm thế, ngươi gϊếŧ bọn họ thì sẽ phải chịu phạt, rất có thể kiếp sau không được đầu thai. Chỉ vì một con hồ ly, đáng sao?”

Cậu cả liếc nhìn nữ đạo sĩ kia một cái, tay vẫn không ngừng vuốt ve chú hồ ly nhỏ, chậm rãi đáp: “Ta không thể để nó chết oan uổng được.”

Anh ta hoàn toàn có thể chọn một cách nhẹ nhàng hơn cho mình, chỉ cần lấy thanh yêu đao đi, để mặc cho hai anh em kia bị cắn xé đến chết, hoặc sai khiến hồ ly tự mình đi báo thù. Thế nhưng quỷ gϊếŧ người là phải gánh tội nghiệt, hồ ly nhỏ đã vì anh mà gặp tai ương uổng mạng, nó nhỏ bé như vậy, vô tội như vậy, làm sao anh đang tâm để nó đeo nợ máu trên lưng cho đành.

Hà đạo trưởng hỏi: “Vậy hai người kia hồn phi phách tán cũng là do ngươi ăn mất?”

Cậu cả Trâu nhăn mày, tỏ vẻ ghét bỏ: “Gϊếŧ bọn chúng đã là làm bẩn tay ta, làm sao ta lại ăn nổi đồ vật dơ bẩn như thế được?”

Thiệu Dật thay anh ta trả lời: “Là bị đám động vật này xé nát.”

Cậu cả Trâu gật đầu xác nhận, anh ta chỉ lấy oán báo oán, tiễn bọn chúng lên đường bằng chính cách mà bọn chúng đã dùng với hồ ly. Bọn chúng chết đi, hồn phách vừa thoát khỏi thân xác đã bị những oan hồn động vật chực chờ đã lâu xúm vào đánh úp, cắn xé tàn bạo không chừa lại cái gì. Những dấu tích cào cấu trên hai thi thể cũng là do những con vật này làm ra.

Đến đây, nguyên nhân cái chết cùng hung thủ gϊếŧ cậu hai và cô năm nhà họ Trâu đã hai năm rõ mười. Mấy vị đạo sĩ nhìn về phía Trâu lão thái gia đang bi thương tột cùng bên cạnh, lòng đầy cảm khái, nếu sớm biết kết cục sẽ thế này, chắc hẳn ông cụ sẽ ước gì mình đừng mời đạo sĩ tới điều tra làm gì.

Vong hồn chết oan còn nán lại chỗ này quá nhiều, cần phải siêu độ rồi đưa chúng về địa phủ.

Cậu cả Trâu vì gϊếŧ người nên biến thành lệ quỷ, có thể xưng bá một phương ở đây nhưng lại rất chịu phối hợp. Anh ta hi vọng các đạo sĩ có thể rửa sạch oán khí trên người hồ ly nhỏ, để lúc nó đến địa phủ được dễ chịu một chút, nếu được đầu thai thì cứ đầu thai, kiếp sau lại làm một con hồ ly đáng yêu vui vẻ cũng không tồi. Còn anh, thù hận đã xong, hồ ly cũng không còn ở dương thế, bây giờ ở lại cũng chẳng để làm gì. Nếu không phải nghĩ cho hồ ly, muốn nhờ vả mấy đạo sĩ này thì anh ta đã ôm hồ ly trốn đi từ lâu rồi, đâu còn đợi đến bây giờ.

Cậu cả Trâu nói: “Nếu có thể, mong rằng kiếp sau tôi lại được làm bạn với nó.”

Cậu cả Trâu gϊếŧ người nên đương nhiên phải về địa phủ lĩnh phạt. Cố Cửu tiếc nuối nói: “Kiếp sau chắc không được, kiếp sau nữa thì có thể.”

Cậu cả Trâu nghe vậy, lần đầu tiên nở nụ cười từ tận đáy lòng: “Vậy sao? Vậy cũng tốt.”

“Cả à.” Trâu lão thái gia run rẩy bước tới gần.

Tuy rằng ông cụ biết rõ vạn vật có linh, cậu hai với cô năm làm ác chết còn chưa hết tội, nhưng dù gì cũng là cháu trai cháu gái ruột thịt, nếu nói có thể rộng lòng bỏ qua hết thảy, không trách cứ gì cậu cả là nói dối. Nhưng bây giờ đứa cháu mình thương yêu bấy lâu phải đi, có lẽ đời này không thể nào gặp lại được nữa, trong lòng ông khó nén xót xa.

Cậu cả Trâu lặng yên trong chốc lát.

“Ông nội.”

Anh cảm thấy áy náy với ông nội, nhưng không hề hối hận về việc mình đã làm.

Hai ông cháu, một người một quỷ, đứng đối diện nhìn nhau, không nói nên lời.

Cố Cửu giúp mọi người một tay, bố trí trận pháp siêu độ xong liền đến nói với Trâu lão thái gia: “Có nhân thì ắt có quả, từ lúc cậu hai và cô năm nhà ông vung đao lên lần đầu tiên thì đã định là sẽ dẫn đến kết cục ngày hôm nay rồi. Bọn họ tạo nghiệt quá nhiều, oán khí trong nhà đã bắt đầu ảnh hưởng đến mệnh số của người nhà ông rồi. Mong rằng sau này Trâu gia chủ quản lý con cháu trong nhà nghiêm ngặt, năng làm việc thiện tích đức tích phúc để chuộc lại lỗi lầm ngày hôm nay.”

Trâu lão thái gia nâng tay áo lên chùi nước mắt, gật đầu tỏ ý đã rõ. Nếu hai đứa nhỏ kia không làm ra chuyện tàn hại động vật, thương thiên hại lý thì có lẽ thằng cả đã không phải chết, mà thằng cả không chết thì bọn họ cũng sẽ không phải chịu kết cục thế này.

Chỉ là…tất cả đều đã muộn màng.



Khi đám đạo sĩ bị oan hồn nhập vào tỉnh dậy chạy đến thì họ đã hoàn thành nghi thức cầu siêu cho các vong hồn rồi.

Nam vu sư nghe người làm trong nhà họ Trâu kể lại những việc bọn họ đã trải qua rồi lại nhìn thấy sân nhà hoàn toàn sạch bóng vong hồn thì vô cùng xấu hổ, lúc chạm mặt bọn Cố Cửu chỉ đành cười trừ.

Cố Cửu thấy ông ta như vậy cũng phì cười.

Kể ra thì việc trúng tà khôi hài lần này cũng đều do vị này mà ra cả. Nhà họ Trâu sắp xếp phòng ốc cho mọi người nghỉ ngơi lấy sức, ông tay lại không dưỡng sức như người khác, chỉ vì Trâu lão thái gia đã tuyên bố ai có thể giải quyết được việc này sẽ được trả thù lao thật hậu hĩnh. Nam vu sư này vừa kiêu căng vừa tham tiền, tự cho mình là hay, muốn độc chiếm tiền thưởng, thế là ông ta dành cả buổi trưa để chuẩn bị, trời vừa sập tối đã lẳng lặng tiến hành nghi thức gọi hồn, muốn gọi hồn cậu cả nhập vào mình để hỏi chuyện lần nữa.

Cậu cả không ham hố gì chuyện nhập thân, bây giờ ít nhiều gì anh ta cũng là một con lệ quỷ, với cả anh ta vốn là một cậu ấm, từ nhỏ đến lớn được người ta cung phụng có thừa, dù hiền lành thế nào thì cũng có sự kiêu hãnh của mình. Người này thì hay rồi, năm lần bảy lượt quấy rầy anh ta, thế là anh ta bực mình, sai một đám động vật nhập vào ông ta cho bõ ghét. Đám động vật này đều là quỷ hồn, đương nhiên không hữu hảo mấy với đạo sĩ bèn thừa dịp quậy banh chành, không những nam vu sư dính đòn mà những người khác cũng bị liên lụy theo. Mỗi người bị bảy tám đứa chui vào, náo nhiệt tưng bừng.

Cố Cửu và Thiệu Dật không hề hấn gì là vì trên người hai sư huynh đệ đều mang theo pháp khí chính tay Phương Bắc Minh luyện chế, hơn nữa một người âm khí đầy mình, một người dương khí cuồn cuộn, mấy đứa nhóc này có thể nhập vào mới là lạ.

Nam vu sư này muốn khoe tài, rốt cuộc tiếng tăm đâu chẳng thấy, còn tự vả một phen, cho nên nhìn thấy ánh mắt hiểu rõ của bọn Cố Cửu mới đỏ mặt ngượng ngùng như vậy.