Ba thầy trò cũng không đồng hành được bao lâu, sau khi ra khỏi địa giới quận Kinh Lăng thì tách ra hai hướng như đã bàn bạc trước đó, Cố Cửu và Thiệu Dật đi theo hướng đông, Phương Bắc Minh đi về hướng nam.
Con đường mà bọn Cố Cửu đi vừa hay sẽ đi ngang qua thôn làng xảy ra chuyện của Lan Nguyệt năm xưa.
Năm đó sau khi bọn họ thu phục được Lan Nguyệt thì không để ý đến chuyện xảy ra sau đó nữa. Nhiều năm trôi qua, bây giờ nơi này chỉ còn là một chốn hoang vu, cứ như thôn quỷ không người. Hai người hỏi thăm người dân ở vùng lân cận thì mới biết sau chuyện ma quỷ quấy phá đó, người trong thôn lần lượt bị lây nhiễm một loại bệnh quái đản, bọn họ bị một loại sâu kí sinh ngay trong cơ thể sống. Loại kí sinh khủng khϊếp này ăn mòn nội tạng của bọn họ, sau đó sẽ ăn đến máu thịt. Những người này ngày qua ngày đều phải chứng kiến máu thịt trên người mình bị gặm sống, dần dần máu thịt không còn thì còn lại xương, cuối cùng đến cả xương trắng cũng không thoát khỏi. Bọn họ còn sống, còn tỉnh táo, nhưng đau đớn đến chết.
Lúc đó có lời đồn rằng ai bị người mang bệnh cắn trúng cũng sẽ bị nhiễm, tin này làm xôn xao cả một vùng. Dân chúng trong vùng hoảng loạn khiến quan phủ phải cho người xuống xử lý. Bọn họ muốn cách ly cả thôn này để ngăn ngừa bệnh dịch lây lan, thế là dẫn đến xung đột với người trong thôn. Có vài quan binh bất cẩn bị bọn họ cắn trúng lúc đang làm nhiệm vụ, nhưng kì lạ thay, những người bị thương đó lại không hề phát bệnh.
Cố Cửu biết loại sâu trong câu chuyện của dân chúng vùng này chính là Trùng Oán Quỷ mà năm đó Lan Nguyệt rạch mặt Thu Dung để nhét vào. Một khi loại sâu này vào thân thể, những vết thương trên người sẽ không tài nào khép lại được, miệng vết thương càng ngày càng lớn dần cho đến khi lan ra khắp toàn thân, đến chết vẫn không ngừng, khi nào vật chủ hóa thành một bộ xương trắng thì mới xem là được giải thoát khỏi đau đớn. Loại sâu này là do oán khí của người chết oan ngưng tụ ra, vì thế chúng sẽ mang theo ý thức của người bị hại, đó là lý do vì sao những người không liên quan đến sự việc có bị cắn phải cũng không hề hấn gì.
Khi đó Thu Dung nhào lên cắn lão thôn trưởng, tất nhiên là lão ta bị lây bệnh, mà lão ta chẳng phải người tốt đẹp gì cho cam. Một khi lão phát hiện ra vết thương trên mặt không thể nào lành lại được thì sẽ khó tránh khỏi tâm lý muốn trả thù xã hội. Tại sao cái chết của Lan Nguyệt mọi người đều có phần mà chỉ có một mình lão bị tai vạ? Tao không sống yên ổn thì chúng mày cũng đừng mong được bình an, muốn chết thì cùng chết, đại loại như vậy.
Cuối cùng người thoát khỏi tai ách chẳng được mấy người.
Nghe xong câu chuyện, Cố Cửu và Thiệu Dật cũng không lấy gì làm lạ, đây là kết quả nằm trong dự đoán. Hai người đi một vòng quanh thôn kiểm tra, chỉ thấy một chút oán khí còn sót lại bèn ra tay thanh lọc, rồi tiếp tục lên đường.
Chiều hôm đó, trên trời mây đen cuồn cuộn, thỉnh thoảng lại có tiếng sấm chớp đì đùng. Hai huynh đệ gấp gáp đi nhanh, cuối cùng cũng kịp dừng chân ở một thành nọ trước khi trời mưa, vừa bước vào cửa khách điểm thì mưa đổ xuống như trút nước, còn có cả gió lớn và sấm sét nữa.
Vì muốn tiết kiệm tiền, vả lại đã quen ngủ cùng nhau từ nhỏ đến lớn nên hai người chỉ mướn một phòng trọ, sau khi sắp xếp xong xuôi thì cùng nhau xuống lầu ăn cơm. Lúc này người ghé vào quán trú mưa khá đông, mà người nhiều thì chuyện để ngồi lê đôi mách cũng nhiều. Có người chợt nhắc đến một việc quỷ quái xảy ra ở phía đông thành.
“Này, nghe nói vị đạo sĩ hôm qua nhà họ Trâu mời đến lại bị quỷ dọa chạy mất rồi.”
“Huynh nói nhà họ Trâu ở phía đông thành đấy hở?”
“Gần đây việc này râm ran suốt trong thành, còn ai không biết nữa đâu chứ. Cậu hai nhà bọn họ chết thê chết thảm. Đêm gã ta chết cũng giống như hôm nay vậy, sét đánh ầm ầm không dứt.”
“Người ta đồn là cậu cả quay về báo thù đấy, cậu ta bị bệnh tim bẩm sinh, cậu hai ỷ vào đó bắt nạt cậu ta không ít. Cho nên cậu cả Trâu chết rồi bèn quay về moi tim báo thù.”
“Nghe nói đêm vừa buông xuống thì khu nhà cậu cả Trâu ở lúc còn sống lại nổi lên tiếng khóc thút tha thút thít, còn có bóng người thoắt ẩn thoắt hiện bên cửa sổ nữa. Bọn người làm trong nhà họ nói cậu cả rất thích ngồi đọc sách ở đó.”
“Chắc không phải đâu, tôi từng gặp cậu cả nhà họ Trâu rồi, cậu ta có vẻ ốm yếu bệnh tật, hơn nữa trông rất nho nhã lịch thiệp, không giống như người sân si oán hận, tàn hại anh em đâu.”
“Ài, tri nhân tri diện bất tri tâm mà.”
Cố Cửu nãy giờ vẫn im lặng lắng nghe câu chuyện, lúc này quay sang nói với Thiệu Dật: “Sư huynh, mình đến đó xem thử nhé?”
Thiệu Dật lơ đãng nhìn ra màn mưa ngoài trời, nói: “Ngày mai đi tìm Lôi Kích Mộc xong rồi đi.”
Lôi Kích Mộc là tên gọi của những cây xanh bình thường, nhờ cơ duyên mà vẫn còn sống sau khi bị sét bổ trúng, hấp thụ dương khí trong sấm sét. Sấm sét trong thiên nhiên mang dương khí cực mạnh, có thể dùng để trừ tà, làm pháp khí phòng ngự hoặc công kích âʍ ѵậŧ đều được. Lôi Kích Mộc chỉ sinh ra trong ngày mưa lớn mùa hạ, mà còn phải đúng ngày có sấm sét thật mạnh, cho nên để tìm được cây đạt được đủ điều kiện như vậy khá là khó khăn. Tuy không đến nỗi không mua được, nhưng giá rất đắt đỏ, mỗi lần mua là lỗ sặc máu luôn, cho nên mấy năm nay mỗi khi vào mùa hạ, chỉ cần trời tạnh mưa thì Cố Cửu và Thiệu Dật sẽ lên rừng tìm Lôi Kích Mộc.
Trời mưa đến hơn nửa đêm, sáng hôm sau lúc hai huynh đệ thức dậy thì không khí vẫn còn ẩm ướt, chứng tỏ mưa vừa mới tạnh thôi, trời còn khá âm u. Cố Cửu tìm tiểu nhị hỏi thăm xem đường nào gần nhất để lên núi, sau đó hai người một mèo xuất phát.
Đường đi ngoài thành rất lầy lội, giày của Cổ Cửu ướt sũng làm cậu cảm thấy như đang ngâm chân trong đá lạnh vậy. Cậu lạnh đến nỗi môi sắp trắng hơn cả răng, lên tiếng xuýt xoa mãi. Thiệu Dật vốn đi đằng trước, cách Cố Cửu một khoảng, nhưng chỉ một lát sau, hắn tỏ vẻ bực bội quay đầu lại, đưa tay ra.
Cố Cửu cười hí hí, thoải mái vô tư nhét bàn tay mình vào tay Thiệu Dật, hai người nắm tay nhau thung thăng lên núi.
Lẽ ra với tình trạng cơ thể này của Cố Cửu, Thiệu Dật không muốn để cậu theo lên núi, ngặt nỗi phạm vi tìm kiếm quá lớn, một mình Thiệu Dật không kham nổi nên đành để cậu đi cùng. Cố Cửu cũng chỉ than thở mấy tiếng vậy thôi, dù sao chịu lạnh từ nhỏ tới lớn đã quen rồi, cũng không phải công tử bột yếu ớt gì.
Leo núi khi mưa vừa dứt là một loại việc tốn thể lực, Tiểu Đệ biết ý nhảy xuống khỏi tay Cố Cửu, tự mình chạy đi.
Sau khi lên tới đỉnh núi, hai người xác định phạm vi rồi phân công nhau đi tìm theo hai hướng khác nhau. Đến gần lúc chiều tà, mỗi người họ tìm được một khúc Lôi Kích Mộc. Hai khúc gỗ này không lớn lắm, không có mấy cây cối có thể chịu được sức công phá của sấm sét cho nên những cây còn sống thật sự không nhiều. Hai khúc này là vừa đủ đựng trong tay nải họ mang theo, hai người khá hài lòng. Loại Lôi Kích Mộc này đem về chế thành chuỗi hạt, thẻ bài, đinh gỗ hay kiếm gỗ gì cũng được, đều là pháp khí chất lượng.
Gom hai khúc gỗ vào tay nải xong, Cố Cửu quen cửa quen nẻo thò móng vuốt bị đông cứng của mình vào tay Thiệu Dật, nhìn ngó chung quanh không thấy Tiểu Đệ đâu bèn hô lớn: “Tiếu Đệ, mình về thôi.”
Hai người đứng đợi một chốc liền nghe thấy tiếng meo meo đáp lại của Tiểu Đệ, sau đó mèo đen nhanh chóng xuất hiện.
“Thành mèo hoa mất rồi.” Cố Cửu nhìn Tiểu Đệ vừa tung tăng chạy tới vừa gọi meo meo, phán một câu như thế. Cây trên núi vẫn còn đọng nước mưa, không biết chú mèo này lăn vào đâu mà lông ướt nhẹp hết cả, dính bết cả vào người thành ra trông kích thước có vẻ nhỏ lại không ít. Mèo ướt dính bùn, thật đáng thương.
Thiệu Dật ghét bỏ giơ chân cản Tiểu Đệ đang có ý đồ vọt lên người Cố Cửu lại, Tiểu Đệ bực tức vươn móng tát lên chân hắn một cái cho hả giận.
Tiểu Đệ bẩn quá nên Cố Cửu không ôm nó nữa, để nó vung vẩy đuôi theo sau hai người xuống núi. Tiểu Đệ dường như vẫn còn lưu luyến, cứ đi vài bước liền ngoái đầu lại nhìn, còn kêu meo meo mấy tiếng, trông cứ như không muốn rời khỏi nơi này vậy.
“Bộ phía sau đó có cái gì hả?” Cố Cửu ngạc nhiên quay sang nhìn thì thấy một đám sương mù lộ ra từ phía sau một thân cây lớn.
Thiệu Dật cũng ngoái lại xem thử, hắn nói: “Chắc là sơn mị.”
Theo truyền thuyết, sơn mị là một loại quỷ trên núi có vóc dáng rất lớn. Có lần Cố Cửu suýt bị sơn mị câu mất hồn khi nghỉ chân trong miếu hoang, con sơn mị đó đã rất mạnh rồi, còn con này thì có vẻ không nguy hiểm gì.
Trước kia Tiểu Đệ theo bọn họ lên núi, tình cờ gặp được một con sơn mị mới sinh. Loại sơn mị non nớt này còn chưa tỏ sự đời, rất ngây thơ yếu đuối, chỉ cần một con mèo đen thông linh như Tiểu Đệ thôi cũng đủ hành nó ra bã. Những con sơn mị như vậy rất tò mò về thế giới bên ngoài, chỉ cần không phải là loại mang tâm ác bẩm sinh thì đều khá hiền lành, chúng nó còn thích nô đùa cùng Tiểu Đệ nữa.
Cố Cửu vỡ lẽ, hỏi Tiểu Đệ: “Bạn mới quen của nhóc tiễn nhóc xuống núi à?” Thế là cậu quay về hướng cây đại thụ kia, khoát khoát tay: “Ngươi trở về đi, Tiểu Đệ an toàn rồi.”
Tiểu Đệ cũng bước lên trước vài bước, meo meo với đám sương mù, sau đó không quay đầu lại nữa, dứt khoát theo chân Cố Cửu xuống núi.
Trở lại khách điếm, Thiệu Dật đi xử lý Lôi Kích Mộc, Cố Cửu thì tắm cho Tiểu Đệ, kì cọ bùn đất bám trên người và móng vuốt của nó. Xong xuôi, Tiểu Đệ nhảy đến bên cửa sổ, nằm rạp xuống cực cực khổ khổ liếʍ láp bộ lông ướt.
Hồi sau, Cố Cửu và Thiệu Dật xuống ăn cơm chiều lại nghe được thêm tin nóng hổi về nhà họ Trâu. Sáng nay họ đi từ sớm nên không biết ngày hôm qua nhà đó lại chết thêm một người nữa.
Người gặp nạn lần này là cô năm nhà họ Trâu, là cô em gái ruột vừa mới gả đi non nửa năm nay của cậu hai Trâu. Sáng sớm nay cô ta được người làm bên nhà chồng phát hiện chết ngay đơ trên giường, từ đầu đến chân như bị dã thú cắn xé, không còn một chỗ nào lành lặn, máu tuôn ướt cả cái giường cô ta nằm. Nhà chồng của cô ta không dám xử lý xác chết, cứ để như thế khiêng trả về nhà họ Trâu, bọn họ sợ quỷ tìm đến cả nhà mình thì toi.
Trong vòng một tháng nhà họ Trâu có ba người chết liên tục, cậu cả nhà họ ốm yếu từ nhỏ không nói, chi thứ hai vậy mà có hai đứa chết sạch cả hai đứa, chỉ còn lại hai vị cao đường tiễn kẻ đầu xanh.
Cố Cửu với tay lấy một đôi đũa, thuận miệng nói: “Coi bộ con quỷ này hung dữ ghê.”
Nhưng mà quỷ báo thù có con nào không dữ đâu, ít nhất Cố Cửu chưa gặp được con nào hiền lành cả, xem ra ngày mai phải đến nhà họ Trâu một chuyến xem thế nào.
…
Phía đông là khu vực trù phú nhất trong thành, nhà họ Trâu cũng được xem là một gia tộc nổi bật trong số đó, nhưng bây giờ nhà họ vừa có mấy người chết liên tục nên cảnh vật trước nhà trông tiêu điều xơ xác hết cả. Vốn dĩ là nơi ngựa xe như nước áo quần như nêm, giờ đây lại không một bóng người, hiu quạnh đến mức giăng lưới bắt chim còn được. Nhà họ lại còn đang mang tiếng là tai ương ngập đầu, không một ai dám đến viếng thăm cả, thời gian gần đây người lui tới nơi này hầu như chỉ có các đạo sĩ, thuật sĩ được mời đến làm phép trừ tà mà thôi.
Cố Cửu và Thiệu Dật tới trước cửa lớn nhà họ vừa lúc có mấy chiếc xe ngựa đỗ lại, sau đó mấy vị đạo sĩ đến từ bốn phương tám hướng lần lượt vén màn xe bước ra, nhìn quanh đánh giá lẫn nhau một lát. Có người kiêu căng, có người khiêm tốn, tất cả đều được người làm nhà họ Trâu lịch sự mời vào.
Cố Cửu tiến lên, nói với một tên sai vặt đang đứng trước cửa rằng bọn họ cũng là đạo sĩ, tình cờ nghe được chuyện nhà này bèn đến xem thử.
Người kia thấy họ còn trẻ quá, không những vậy người vừa nói chuyện còn ôm một con mèo đen bị xem là điềm rủi trong lòng nên hơi nghi ngại. Gã nhìn tới nhìn lui đánh giá một lúc rồi mới bảo hai người đứng chờ hắn vào hỏi ý chủ nhà.
Cố Cửu và Thiệu Dật cũng không phải đợi lâu lắm, người vào thông báo nhanh chóng trở ra nói rằng họ được mời vào.
Hai sư huynh đệ được đưa vào một sảnh lớn, bên trong đã có khoảng mười vị đạo sĩ ngồi sẵn, nam có nữ có, phong cách không ai giống ai, chỉ có một điểm chung duy nhất là tuổi đều không còn trẻ. Có lẽ cũng chính vì vậy nên hai người Cố Cửu vừa bước vào đã thu hút sự chú ý của mọi người, có người lộ vẻ khinh khi thấy rõ, có người thờ ơ không thèm để ý tới, cũng có người không tỏ thái độ gì.
Cố Cửu và Thiệu Dật không thèm để ý, cũng chẳng nói lời nào, chỉ đơn giản chắp tay ra ý chào hỏi cho phải phép rồi tìm chỗ thong thả ngồi xuống.
Lần này nhà họ Trâu mời một lượt khá nhiều người, chỉ có nhóm Cố Cửu là không mời mà đến. Sau Cố Cửu và Thiệu Dật còn năm sáu người nữa lục tục tiến vào, cuối cùng mới đến chủ nhà họ Trâu khoan thai đến muộn.