Đoàn Tàu Luân Hồi - Khởi Động Lại [Không Giới Hạn]

Chương 37: Làng Phật Cổ (35)

Ngũ Hạ Cửu không kịp suy nghĩ kỹ, vội vàng xoay người lại chạy về chỗ tượng rùa đá khổng lồ.

Bây giờ không thể xuống được, cũng không thể bị người già trong làng phát hiện, nếu không sẽ là bị đuổi ra khỏi làng, hoặc bị nhốt lại...

Dù thế nào thì hậu quả đều không tốt lắm.

Sợ rằng một khi bị dân làng bắt, chờ đợi cậu có thể là rơi vào tay của Hoàng Tài Phóng, sau đó bị ông ta nuốt vào bụng.

Nhưng bây giờ cậu nên trốn ở đâu?

Ngũ Hạ Cửu nhìn quanh bốn phía.

Ngay sau đó, ánh mắt của cậu dừng lại trên quan tài đá...

Khi những người già trong làng cầm theo gậy gỗ hoặc xẻng sắt đi vào cấm địa, họ thấy quan tài đá bị khiêng lên, nghiêng ngả đổ xuống đất, nắp đậy cũng rơi sang một bên, mà xung quanh là một đống lộn xộn.

——Thứ giấu bên dưới quan tài đá rõ ràng đã bị người ta lén lấy đi.

Bởi vì vải màu đen bọc thứ đó bị ném trên mặt đất trống cách đó không xa, rõ ràng là bị vứt bỏ.

Ngoài ra, đi về phía trước theo hướng tấm vải đen, thấy một nửa thiền trượng vàng nằm trong đám cỏ dại, là phần trên, xem ra là rơi xuống trong lúc người kia hốt hoảng chạy trốn...

Một ông lão đi tới nhặt nửa đoạn thiền trượng lên, lúc trở lại nhặt cả tấm vải đen lên, bước chân của ông lão không ngừng lại cứ thế đi thẳng về phía quan tài đá.

Ông lão đi đến gần quan tài, nhìn vào không gian dưới cùng của quan tài.

Bởi vì một nửa quan tài nằm phía trên, các tấm ván và không gian bên dưới chỉ lộ ra một chút, nhưng cũng đủ để thấy rõ.

—— Có lẽ khi lấy thứ kia ra kẻ trộm không chú ý nên ván gỗ bị rơi xuống một mảnh, khiến một lượng lớn đất cũng theo đó trượt vào, vùi lấp rất nhiều khoảng trống.

Ông lão liếc nhìn hai lần rồi thu hồi ánh mắt.

Ông gọi những người khác đến rồi cùng nhau khiêng quan tài đá trở lại.

Không lâu sau, quan tài đá lại trở về vị trí cũ.

Không tìm thấy ai ở đây, tất cả đồ đã giấu cũng gần như bị mất hết, những người già trong làng đi ra khỏi cấm địa với khuôn mặt u ám ...

Chờ khi tiếng bước chân dần đi xa, không nghe thấy nữa, phía dưới quan tài đá bắt đầu có động tĩnh.

Đầu tiên là đất xung quanh đáy quan tài trở nên lỏng lẻo, một tấm ván bị rút ra khỏi phía dưới.

Ngay sau đó, một chỗ quanh quan tài sụp xuống, một bàn tay vươn ra từ đó, ấn mạnh vào cạnh quan tài.

Tay không được, nửa đoạn thiền trượng còn lại vươn ra, dùng sức cạy.

——Từ từ, quan tài bị di chuyển sang một bên từng chút một, và cuối cùng, chỗ lún xuống kia từ một khe hở nhỏ, dần dần trở thành một lỗ hổng lớn có thể chui ra ngoài.

Sau khi lỗ hổng trở nên lớn hơn, Ngũ Hạ Cửu ở phái dưới quan tài vùng vẫy chui ra.

Toàn thân cậu dính đầy bùn đất, làm cho cả người đều xám xịt, đến khi cuối cùng cũng chui ra ngoài được, cậu lập tức ngửa mặt ngã quỵ trên mặt đất, miệng không ngừng thở hổn hển.

Dù sao khi nãy cậu trốn xuống dưới đáy, bị vùi lấp suýt chút nữa thì chết ngạt, lúc đi ra cậu cũng đã kiệt sức.

Chờ khi lấy lại được sức, Ngũ Hạ Cửu đứng dậy dịch quan tài sang bên cạnh một chút, sau đó đưa tay lấy nửa thiền trượng và đầu Bạc Thiện cũng chôn ở phía dưới.

Nửa còn lại của thiền trượng và vải màu đen mà cậu ném xuống trước đó đều ở trong quan tài đá, Ngũ Hạ Cửu lấy tất cả ra.

Sau đó dùng vải đen gói lại đầu của Bạc Thiện, thắt chặt, đeo lên người.

Cậu nhặt thêm hai đoạn thiền trượng, ngẩng đầu lên nhìn sắc trời.

Bây giờ là ngày thứ năm ở Xa Hạ Thế Giới, ban ngày, cách lễ Niết Bàn vẫn còn một ngày rưỡi...

Ngũ Hạ Cửu nhìn dưới chân núi trầm tư.

Cậu phải làm sao để rời khỏi cấm địa đi đến chùa Vạn Cổ đây?

Dù sao đây cũng là một đường thẳng xa nhất, chắc chắn phải qua nơi những người già trong làng sinh sống, mà chắc chắn Hoàng Tài Phóng cũng không thể thờ ơ để cho cậu cứ như vậy tiến vào chùa Vạn Cổ...

Ngũ Hạ Cửu nhớ lại những gì cậu đã nói trước đó với ba người Mễ Thái trong chùa Vạn Tân, trong lòng dần dần có một ý nghĩ.

*

Những người già trong làng nghĩ rằng những người ăn cắp những thứ trong cấm địa đã trốn thoát, nhưng khi họ tìm kiếm trong làng thì ngay cả nửa bóng người cũng không thấy.

Mấy người già đương nhiên không cam lòng.

Vài người bắt đầu đi tuần tra trong làng, thậm chí canh giữ và nhìn chằm chằm chỗ đường giao nhau.

Hoàng Tài Phóng thì trốn vào chùa Vạn Tân thờ ơ quan sát.

Ông ta nhìn về phía chùa Vạn Cổ, có gì đó thoáng qua trong đầu, ngay sau đó sắp mặt ông ta trở nên ảm đạm.

Buổi chiều, gần chạng vạng, những người già trong làng đã đi đến cấm địa để tra xét vài lần, nhưng cấm địa vẫn không thay đổi.

—— Quan tài đá vẫn bị giẫm bên dưới chân phải của bức tượng rùa đá khổng lồ, vẫn là vị trí mà họ đặt cách đây không lâu.

Không có hề có thêm dấu vết di chuyển.

Lần kiểm tra cuối cùng, ông lão đi một vòng quanh bức tượng rùa đá khổng lồ, tìm kiếm cả xung quanh bụi cỏ, sau khi không tìm thấy gì thì xoay người rời đi.

Đợi khi tiếng bước chân của ông lão dần đi xa đến khi không nghe thấy nữa, nắp quan tài bị người bên trong từ từ di chuyển…

Ngay sau đó, Ngũ Hạ Cửu ngồi dậy từ trong quan tài.

Cậu thở hổn hển, ngẩng đầu lên liếc nhìn sắp trời, trời sắp tối rồi, có lẽ ông người già trong làng sẽ không đến cấm địa nữa.

Như vậy thì vừa rồi là lần kiểm tra cuối cùng.

Cậu đã từng đi qua rìa cấm địa, cẩn thận quan sát tình hình dưới làng... Có vẻ không ổn lắm.

So sánh tương đối thì bây giờ cấm địa khá an toàn.

Vì vậy, Ngũ Hạ Cửu ở lại, nghĩ cách chạy trốn trước khi những người già trong làng vào cấm địa kiểm tra.

Mặc dù nơi có thể ẩn nấp trong cấm địa này có hạn, nhưng cũng may số lần người già trong làng kiểm tra cũng không nhiều, người qua lại cũng ít.

Vì vậy lần nào cậu cũng ẩn nấp thành công.

Tiếp theo là chờ đợi cho đến khi trời tối.

Nghĩ xong, Ngũ Hạ Cửu đứng dậy khỏi quan tài, không quên lấy túi vải đen đặt bên cạnh và thiền trượng bị gãy thành hai đoạn ra.

Cậu bước ra khỏi quan tài, ngồi trên nắp im lặng chờ đợi...