Đoàn Tàu Luân Hồi - Khởi Động Lại [Không Giới Hạn]

Chương 11: Làng Phật Cổ (9)

Trước khi rời khỏi từ đường, Ngũ Hạ Cửu phủi qua cánh tay bám đầy tro hương. Tuy tro hương đa bị phủi hết nhưng vẫn lưu lại chút mùi.

Thời điểm sửa sang lại ống tay áo, Ngũ Hạ Cửu giơ sát tay vào chóp mũi ngửi một cái, phát hiện mùi hương này khá quen thuộc, cẩn thận nhớ lại, thì ra là mùi giống với mùi hương ở chùa Vạn Tân.

Cháu trai Hoàng Tài Phóng – Hoàng Kế Hành, cũng chính là ông Hoàng từng gặp gỡ trò chuyện ở chùa Vạn Tân, cả làng Phật bây giờ cũng chỉ còn một mình ông ta là người chế tạo hương.

Xem ra hương Phật bên trong làng, nguồn gốc của tro hương đều bắt đầu từ cùng một chỗ.

Không nghĩ nhiều nữa, Ngũ Hạ Cửu sửa sang xong ống tay áo, thả tay xuống, đi ra cùng ba người A Miêu.

Trước khi bước ra khỏi ngạch cửa từ đường, cậu thoắt quay người lại cẩn thận nhìn cửa gỗ đóng chặt.

Tư thế đi đường của Mễ Thái có hơi ‘bựa’, may mà trên đường trở về không gặp phải ai cả.

Đợi khi về đến căn nhà hai tầng, đám Hoàng Nha cũng chưa trở lại, trong nhà vắng tanh vắng ngắt.

Mễ Thái thấy vậy, vừa vào trong nhà đã nhảy tưng tưng lên:

“Mau mau, cái này trả cho cậu!”

Cậu ta thò tay nhanh nhẹn lôi cái đuôi rùa ra, nhét thẳng vào tay Ngũ Hạ Cửu, lau mồ hôi nói:

“Thật sự không dám nói dối, đời này không ngờ sẽ phải làm cái hành động này…”

"Đồng ý với tôi là sẽ không có thêm lần nào nữa.”

Nếu không chắc chắn cậu ta sẽ khóc cho Quan chủ xem.

Ngũ Hạ Cửu gật đầu nói:

“Không hứa trước được nhưng sẽ cố gắng.”

Sau đó, cậu mang đuôi rùa về phòng mình nghiên cứu.

Tiếc là, cho dù có tiếp tục vần vò vân vê kiểu gì, cũng chỉ nhìn được nó là một cái đuôi rùa khô, cho dù kích cỡ và độ dài không bình thường nhưng mà cũng không đưa ra được đầu mối hữu dụng nào cả.

Nghiên cứu không có kết quả, Ngũ Hạ Cửu nhét tạm cái đuôi này dưới tấm nệm, cậu ngẩng đầu nhìn sắc trời bên ngoài, đã khá muộn rồi.

Hoàng hôn buông xuống, buổi tối sắp tới.

…Buổi tối thứ hai tại Xa Hạ Thế Giới.

Ngũ Hạ Cửu chưa bao giờ cảm thấy thời gian trôi qua chậm như vậy.

Buổi tối ngày thứ nhất chết một người, vậy thì tối ngày thứ hai thì sao?

Nhớ tới ‘trải nghiệm’ của tối hôm qua, Ngũ Hạ Cửu không cho rằng tối nay mình có thể an toàn không cần lo lắng.

Thứ xâm nhập vào căn nhà đêm hôm trước là gì?

Quỷ?

Hay là quái vật?!

Vì sao ‘nó’ cứ lượn lờ trước cửa phòng mình không tiến vào?

…là trêu đùa con mồi dự bị? Hay là không thể đi vào?

Vì sao ‘nó’ có thể giết chết Bình An?

Mà A Chí nằm trong cũng một phòng, ngủ trên cùng một giường lại không hề phát hiện ra.

Cứ coi như Mễ Thái nói đúng đi, có khả năng hôm qua Bình An mang bức tượng Phật điêu khắc đá của chùa Vạn Cổ về, đêm nay không chừng cậu ta cũng không tránh được vận rủi.

Mà Ngũ Hạ Cửu lại băn khoăn về việc này.

Nếu tượng Phật phân ra thật giả, vậy thì sao cứ phải tượng của chùa Vạn Cổ mới là giả, từ chùa Vạn Tân mới là thật?

Tại sao hễ động vào hoặc om tượng Phật của chùa Vạn Cổ về liền gặp phải bất hạnh, chết một cách bi thảm?

Nếu như ngược lại thì sao?

Nếu như… tượng Phật thuộc về chùa Vạn Tân mới là giả thì sao.

Nen biết rằng ngày hôm qua lúc ở bên trong chùa Vạn Tân, cậu không thắp hương cũng không vái Phật, cũng không mang tượng gỗ ông Hoàng lấy trong chùa Vạn Tân đưa cho.

Mấy chuyện này cũng đã khác biệt với mọi người rồi.

Mà nếu như cũng vì nguyên nhân này mà quỷ hoặc quái vật mới không thể phá cửa vào thì sao?

Dù sao trên tượng Phật cũng không có viết nguồn gốc ở đâu, ai có thể đảm bảo bức tượng điêu khắc đá ôm về nhất định là tượng của chùa Vạn Cổ…

Trong lúc Ngũ Hạ Cửu đang suy ngẫm, đột nhiên nghe thấy dưới lầu truyền đến tiếng động lớn, không lâu sau lại truyền đến tiếng cãi nhau ầm ĩ.

Cậu nhíu mày, đứng dậy khỏi giường mở cửa đi ra ngoài.

Dưới lầu, Hoàng Nha và Mễ Thái cãi nhau ủm tỏi.

Nguyên nhân là vì Hoàng Nha muốn Mễ Thái đổi phòng cho A Chí, mà người cùng phòng với Mễ Thái là Lão Đậu thì lại im lặng không nói, hiển nhiên đã ngầm thừa nhận yêu cầu này.

Làm sao Mễ Thái lại chịu đổi phòng.

Trước hết không nói Bình An chết thảm ở căn phòng kia, nếu cậu ta đồng ý đổi, đêm nay sẽ phải ngủ một mình tại căn phòng có người chết.

Vốn Mễ Thái đang lo lắng đề phòng, lo sợ đêm nay chính mình sẽ nối theo gót chân Bình An, cũng chỉ còn lại một bộ da như anh ta.

Bây giờ nghe Hoàng Nha đưa ra yêu cầu vô lý, vừa giận vừa sợ.

Giờ phút này,cậu ta mặt đỏ tía tai cãi nhau với Hoàng Nha, tức đến nỗi l*иg ngực phập phồng.

Thời điểm Ngũ Hạ Cửu xuống dưới lầu, A Miêu và Lý Thiên Thiên cũng có mặt.

Hai người họ đứng bên cạnh Mễ Thái.

A Miêu giúp Mễ Thái phân bua, nhưng mà hiển nhiên sức chiến đấu không địch lại được, bị Hoàng Nha dè bỉu mấy câu, sắc mặt cũng đỏ lên.

Lý Thiên Thiên không giúp được gì, đứng một bên lo lắng.

Mễ Thái trợn mắt lên giận dữ nhìn Hoàng Nha nói:

“Anh dựa vào cái gì bắt tôi phải đổi phòng?! Tôi không đổi!”

Hoàng Nha nghe vậy cười lạnh:

“Chuyện này không phải do cậu quyết định, cậu không đổi tôi có trăm ngàn cách bắt cậu phải đổi, lúc đó chỉ sợ cậu lại cầu xin tôi dừng tay để cậu chủ động đổi phòng.”

Uy hiếp trắng trợn.

Sắc mặt Mễ Thái không khỏi biến đổi.

Cậu ta hiểu rõ tình cảnh trước mắt của mình, trên người đã dán cái mác ‘nguy hiểm’, không biết qua đêm nay còn sống hay đã chết.

Nhưng cậu ta cũng muốn sống mà! Có thể sống ai lại muốn đi chết?!

Cho dù là khó khăn nhưng Mễ Thái vẫn muốn giãy dụa đến cùng.

Cậu ta ôm hy vọng nhìn về Lão Đậu, ông ta không nói gì cả.

Phải ha, Lão Đậu là người bên phe Hoàng Nha, làm sao có thể ra mặt nói chuyện giúp cậu ta.

Cậu ta nhìn về phía A Chí, anh ta cúi đầu, im lặng né tránh ánh mắt của Mễ Thái.

Người đều ích kỳ như vậy, A Chí lo sợ buổi tối ở một mình trong căn phòng có người chết sẽ phát sinh chuyện gì đó.

Hơn nữa, hiện giờ Mễ Thái cũng giống như một vật nguy hiểm có thể nổ tung bất cứ lúc nào. Có cậu ta ở đây, không thể nghi ngờ, khả năng cao là buổi tối càng không an toàn.

Đã thế rồi thì Mễ Thái cần gì phải liên lụy đến người khác, cậu ta ở một mình trong một gian phòng rõ ràng là lựa chọn tốt nhất.

A Chí cho rằng mình không sai.

Sắc mặt Mễ Thái xám xịt, bả vai chán nản buông thõng xuống.

A Miêu: “Mấy người đừng có bắt nạt người quá đáng!”

Hoàng Nha cười nhạo nói:

“Vậy chi bằng cô đến phát thiện tâm, để cậu ta ở phòng các cô đi.”

“Vừa vặn trái ôm phải ấp, trước khi chết được hưởng phúc còn gì.”

Nhất thời, A Miêu và Lý Thiên Thiên bị tức đến run cả người, nói không ra lời.

Mễ Thái cũng dồn máu lên não, vừa muốn mở miệng lại bị cắt ngang.

Ngũ Hạ Cửu đứng trên cầu thang nói:

“Tối nay cậu ở cùng tôi đi.”

Mễ Thái ngẩng phắt đầu lên, anh mắt lập tức tỏa sáng, như là bắt được nhánh cỏ cứu mạng sáng rực mê người, cảm động rưng rưng:

"Quan, Quan chủ!”

Trong đôi mắt cậu ta lấp lóe hơi nước.

Ngũ Hạ Cửu: “…không đến mức như thế.”

Thực sự là không đến mức như vậy.

Hoàng Nha nhìn thấy Ngũ Hạ Cửu, vẻ mặt lập tức sầm xuống.

Nhưng sau đó không biết là nghĩ tới điều gì, mắt lại sáng lên, khóe miệng xả ra một vệt ý cười, có chút quái dị.

Ngũ Hạ Cửu nhìn thấy, nhíu máy, ghi nhớ trong lòng.

Sau đó, Mễ Thái và A Chí cùng đổi phòng, A Chí chuyển đến ở cùng Lão Đậu, Mễ Thái chuyển đến tầng hai cũng Ngũ Hạ Cửu.

Ngũ Hạ Cửu giúp đỡ mang hộ một vài thứ, ngay lúc đi lên lầu, cậu và A Chí đi lướt qua nhau, trùng hợp liếc nhìn nhau một cái.

A Chí lập tức tránh né, ánh mắt chột dạ.

…chột dạ?

Anh ta chột dạ cái gì?!

Ngũ Hạ Cữu bỗng thấy kỳ quái, lại nhìn một lần nữa, A Chí đã vào phòng cũng Lão Đậu, cửa bị đóng lại.

“Quan chủ, làm sao vậy?”

Thấy Ngũ Hạ Cửu dừng bước, Mễ Thái khó hiểu hỏi.

Ngũ Hạ Cửu lắc đầu rồi nói:

“Không có chuyện gì… Đi thôi.”

Chờ sau khi cùng Mễ Thái về đến phòng, tâm trạng Ngũ Hạ Cửu không hiểu vì sao lại bất an, ý thức còn chưa trở lại, vẫn bồi hồi ở ánh mắt chột dạ kia của A Chí.

...vì sao anh ta lại vô thức chột dạ né tránh mình?

Nếu như là bởi vì chuyện đổi phòng, đáng lẽ phải chột dạ với Mễ Thái chứ?

Vì dù gì chính anh ta là người chủ động đề nghị để Mễ Thái ở riêng một phòng chứ không phải bị ép buộc.

Trong lúc Ngũ Hạ Cửu suy tư, dưới lầu, Hoàng Nha gọi một mình A Chí lên, hai người đi tới một góc.

Hoàng Nha nhỏ giọng hỏi:

“…Đã thả đồ vào chưa?”

A Chí gật đầu, lí nhí nói:

“Đã thả, mà, nhưng bây giờ cậu ta với Mễ Thái ở chung phòng…”

Hoàng Nha cong khóe miệng lên, vô cùng ác ý nói:

“Cậu ta và Mễ Thái ở chung một chỗ vừa lúc hợp ý của tôi, một cái phòng, tốt nhất hai người chúng nó đêm nay cùng chết.”

A Chí thấy thế, trong lòng không khỏi run cầm cập, ấp úng không nói.

Hoàng Nha xác nhận lần nữa rồi rời đi.

A Chí cũng yên lặng quay người trở về phòng, trong thâm tâm thầm nhủ: Tôi cũng không muốn, các cậu đừng có trách tôi…

Tròng phòng tầng hai, Ngũ Hã Cửu nhắm mắt lại cẩn thần nhớ lại một chút, từ từ đường trở về, vào nhà, nghe thấy cãi nhau ầm ĩ chạy xuống lầu... Cho đến tận lúc này có chuyện gì mà cậu quên không?

Hoàng Nha, A Chí…

Bỗng Ngũ Hạ Cửu mở bừng mắt ra, đứng lên, bắt đầu kiểm tra căn phòng…

Mễ Thái khó hiểu, cũng quay đầu hỏi:

"Sao, làm sao vậy, Quan chủ, có gì không đúng sao?”

“Không đúng.”

Ngũ Hạ Cửu cau mày nói.

Vẻ mặt cậu nghiêm túc, ánh mắt đảo qua, trước tiên nhìn trên giường lập tức bước qua.

Mễ Thái vội vàng đứng dậy.

Trong căn phòng này bày biện rất đơn giản, một cái giường, một cái bàn không có ghế, một cái tủ đứng đựng quần áo.

Mỗi món đồ đều làm từ gỗ, qua nhiều năm sử dụng đã hơi cũ, một số chỗ còn bị mục.

Ngũ Hạ Cửu đến trước giướng, liếc mắt nhìn một cái là thấy rõ hết.

Cậu khom lưng nhìn xuống gầm giường… không có gì cả, ngoại trừ bụi bẩn thì không có thứ gì.

Chiếc bàn vuông vức, trong ngoài soát qua một lượt không thấy gì.

Sau đó, Ngũ Hạ Cửu đứng lên, đưa mắt nhìn vào chiếc tủ đứng, cậu đi tởi mở cửa ra, bên trong cũng trống rỗng…

Lúc này Mễ Thái cũng hiểu ra, chắc là Quan chủ đang tìm đồ vật gì đó, cậu ta nói:

“Tôi thấy trong phòng không có đồ nào khác đâu.”

Ngũ Hạ Cửu vẫn im lặng suy nghĩ không nói gì, ánh mắt nhìn chăm chú vào tủ quần áo trống không, bỗng dưng ngồi xổm xuống, đưa tay gõ vách ngăn thấp nhất dưới tủ, là một khoảng rỗng.

Cậu híp mắt lại, bàn tay lần mò ở viền vách ngăn, đột nhiên ấn tay xuống một góc, một đầu vách ngăn bên kia lập tức mở ra.

Ngũ Hạ Cửu giơ tay xốc lên…

Mễ Thái: “Cái đền đệt!”

Cậu ta trợn mắt nhìn bên dưới vách ngăn, chỉ thấy bên dưới có hai bức tượng Phật điêu khắc đá được đặt nằm ngang.

Bởi vì thể tích khả nhỏ cho nên hoàn toàn lọt thỏm trong khoảng trống giữa vách ngăn và mặt đất.

Thế này thì ai phát hiện ra được?!

À không, có người phát hiện được.

Mễ Thái bội phục Ngũ Hạ Cửu sát đất, cùng ngồi xổm xuống, hạ thấp giọng hỏi:

“Quan chủ, sao cậu lại phát hiện trong phòng có tượng Phật?”

Ngũ Hạ Cửu gỡ vách ngăn ra, đặt tạm sang một bên, nhìn chằm chằm tượng Phật, nói:

“Tôi đoán, biểu hiện của Hoàng Nha và A Chí không đúng lắm.”

“Cậu cảm thấy Hoàng Nha là kẻ lấy việc giúp người khác làm niềm vui sao?”

Mễ Thái lắc đầu, đương nhiên không giống, chắc chắn không phải.

Ngũ Hạ Cửu:

“Cho nên, vì sao Hoàng Nha lại nhất định ép cậu đổi phòng cho A Chí? Bới vì hai người bọn họ có thỏa thuận với nhau.”

“Nếu tôi đoán không sai, cho dù là ai nói ra trước, Hoàng Nha rất ghét tôi, coi tôi là cái đinh trong mắt.”

“A Chí lại vì cái chết của Bình An mà bị kích thích cùng sợ hãi, căn bản không dám ngủ một mình trong phòng, cho nên…”

Vẻ mặt Mễ Thái giận dữ, nắm tay tiếp lời:

“Cho nên, A Chí muốn Hoàng Nha hỗ trợ anh ta đổi phòng, mà Hoàng Nha thì yêu cầu A Chí lén lút bỏ tượng Phật vào…”

“Đệt cả lò hai thằng mất dạy! Tôi đi tìm bọn chúng tính số!”

Nói xong liền muốn đứng dậy xông ra, lại bị Ngũ Hạ Cửu kéo lại.

Cậu nói:

“Bây giờ chưa phải lúc trở mặt với bọn họ.”

"Hơn nữa chúng ta không có gì chứng minh là bọn họ làm, dù sao ai cũng có thẻ là người thả tượng Phật này.”

“Huống chi, đám Hoàng Nha cố ý về muộn hơn chúng ta, lúc đó không khéo lại nói ngược, nói chúng ta vu oan cho anh ta."”

Mễ Tháu nghe vậy tỉnh táo lại, thở dài nói:

“…Cậu nói đúng, Quan chủ.”

Ngũ Hạ Cửu:

“Vấn đề bây giờ là, phải làm gì với hai pho tượng Phật này? Xem ra, Hoàng Nha muốn tôi chết.”

Mễ Thái nói: “Tôi ném chúng đi, dù sao tôi cũng đã đụng vào, còn ôm về nữa.”

Nói xong duỗi tay muốn hành động.

Ngũ Hạ Cửu ngăn cậu ta lại, lắc đầu nói:

“Không, cứ để ở đây đi.”

“Hở?” Mễ Thái sửng sốt.

Ngũ Hạ Cửu:

“Tượng Phật để ở đây, hai chúng ta đổi phòng, xuống tầng dưới ngủ.”