Đoàn Tàu Luân Hồi - Khởi Động Lại [Không Giới Hạn]

Chương 7: Làng Phật Cổ (5)

A Miêu và Mễ Thái muốn nói lại thôi, Lý Thiên Thiên nhìn Ngũ Hạ Cửu một chút lại bắt gặp cái nhìn của ba người Hoàng Nha, Chủ quản và lão Đậu, lập tức cúi đầu.

Bình An và A Chí thì lại bàng quan, tỏ vẻ việc không liên quan đến mình.

Về phần vẻ mặt của ba hành khách cũ, ừ… chỉ có sắc mặt Hoàng Nha hiện ra vẻ không mấy thân thiện.

Ngũ Hạ Cửu đứng tại chỗ, lời vốn muốn nói ra lại nuốt trở về trong bụng, chỉ nói:

“Có việc gì?”

Chủ quản hỏi:

“Cậu đã đi đâu?”

Ngũ Hạ Cửu:

“Đi dạo khắp nơi.”

Chủ quản:

“Xa Hạ Thế Giới rất nguy hiểm, tốt nhất không nên chạy lung tung, hơn nữa, một người dễ bị một vài thứ gì đó nhìn chằm chằm, vẫn nên hành động cùng nhóm thì hơn.”

Ý tứ của anh ta chính là: Ngũ Hạ Cửu vô tổ chức vô kỷ luật, tự ý rời đi.

Lời của Chủ quản hiển nhiên cũng đại diện cho thái độ của Hoàng Nha và lão Đậu.

Kinh nghiệm của ba hành khách cũ ở Xa Hạ Thế Giới, hành khách mới không thể so sánh được, việc này tạm thời tạo thành vách ngăn không bình đẳng trong quan hệ của các hành khách.

Mà Hoàng Nha, anh ta muốn chắc chắn rằng mình có thể nắm giữ tuyệt đối quyền lên tiếng, quyền lãnh đạo trong tập thể nho nhỏ này.

Nói thẳng toẹt ra là muốn lập uy.

Cho nên, sau khi Chủ quản nói xong, anh ta nói:

“Cậu muốn chết thì chết một mình đừng có liên lụy chúng tôi, cũng đừng mong lúc chết rồi còn muốn chúng tôi nhặt xác cho cậu.”

Một câu nói, tràn ngập ác ý.

Vẻ mặt Ngũ Hạ Cửu không thay đổi, chỉ nhẹ nhàng nhấc mí mắt nói:

“Vậy nếu anh chết trước thì sao?”

Sắc mặt Hoàng Nha đột nhiên đen sì khó coi.

Ngũ Hạ Cửu thấy thế nhếch mép cười khẩy:

“Anh yên tâm, chờ sau khi anh chết rồi, tôi không chỉ nhặt xác cho anh mà còn có thể lập cho anh một cái bia mộ, không cần cảm ơn.”

Dứt lời quay người lên lầu, không thèm nhìn ánh mắt như ăn thịt người của Hoàng Nha.

Hoàng Nha tức điên người, cười lạnh:

“Tôi thật sự muốn chống mắt chờ xem xem lúc nào thì cậu ta chết!”

Khi sắp chết, không chỉ thời gian sống ở Xa Hạ Thế Giới bị đóng băng, mà các nhu cầu cơ bản của cơ thể cũng đóng băng theo.

...không khát, không đói.

Một ngày qua đi, Ngũ Hạ Cửu vẫn chưa cảm nhận được nhu cầu muốn ăn, uống của cơ thể.

Thế này cũng khá thuận tiện.

Ngũ Hạ Cửu nghĩ, cậu không biết nấu cơm, còn có hơi kén ăn, bình thường ăn cơm bên ngoài hầu như là phải chọn quán cơm cố định, một khi ăn phải đồ ăn không sạch, dạ dày sẽ đau gần chết.

Nếu như vậy thì sẽ khá là phiền khi ở Xa Hạ Thế Giới, bây giờ xem ra không cần lo lắng nữa rồi.

Ngũ Hạ Cửu lấy một viên kẹo bạc hà trong túi, mở giấy gói kẹo ra, nhét viên kẹo vào trong miệng, mùi vị mát từ từ giúp tâm trạng bình tĩnh lại.

Bỗng nhiên cửa bị gõ nhẹ.

Ngũ Hạ Cửu bước tới mở cửa thì thấy A Miêu đứng ở ngoài.

“Có chuyện gì vậy?”

Ngũ Hạ Cửu dùng lưỡi đẩy viên kẹo sang một bên miệng, hỏi.

A Miêu hơi sửng sốt, sau đó nói:

“Kỳ thật cũng không có chuyện gì, nhưng mà… cậu có muốn mang một pho tượng Phật vào phòng không?”

Câu nói sau cùng, cô lấy tay khom bên miệng nhỏ giọng nói.

Gian phòng của Ngũ Hạ Cửu ở bên phải của tầng hai, A Miêu, Lý Thiên Thiên ở gian phòng chính giữa, còn gian phòng của Hoàng Nha và Chủ quản lại nằm ở ngay đầu hành lang của tầng hai.

“Tượng Phật?”

A Miêu:

“Lúc chúng tôi rời khỏi chùa Vạn Tự, ông Hoàng kia có đưa cho mỗi người chúng tôi một bức tượng Phật gỗ, nói là có thể trừ tà giải hạn đảm bảo bình an."

“Hoàng Nha nói cho chúng tôi biết, có một vài NPC có thể cung cấp manh mối then chốt… Tượng Phật bên trong làng cổ nhiều như vậy, không chừng bên trong có tác dụng gì đó.”

Ngũ Hạ Cửu: “Các cô đều ôm về sao?”

A Miêu gật đầu: “Ừ, chưa hết, Bình An và Mễ Thái trên đường đi về còn ôm thêm hai bức tượng Phật đá điêu khắc nữa.”

Ngũ Hạ Cửu hiểu rõ, chẳng trách lúc nãy cậu thấy trên bàn ở dưới lầu có mấy pho tượng Phật, chắc là có mấy người chưa kịp mang về phòng.

Phải biết rằng, trong phòng không có tượng Phật.

A Miêu:

“Quan chủ, hay là cậu cũng đi ôm mấy bức tượng Phật mang về phòng đi...”

Ít ra cũng có tác dụng an ủi tinh thần.

Ngũ Hạ Cửu biết A Miêu có ý tốt, gật đầu cảm ơn cô.

A Miêu đi rồi, Ngũ Hạ Cửu suy nghĩ một chút rồi xuống lầu.

Làng cổ này không biết ở thời đại nào, ngôi làng ít người thì chớ, bên trong cũng không có bất kỳ dây điện, đèn điện hay bất kỳ thiết bị điện tử nào.

Đêm đến, bên ngoài liền đen kịt chỉ có thể dựa vào ánh trăng và sao để nhìn đường.

Trong phòng thì cần thắp đèn hoặc dầu hỏa.

Thời điểm Ngũ Hạ Cửu xuống dưới tầng một, mọi người đã trở về phòng hết, không còn ai ở ngoài nữa.

Cậu cầm một giá nến trong tay, rón rén đi ra ngoài.

Bên ngoài, tượng Phật có ở khắp nơi, rất dễ tìm.

Ngũ Hạ Cửu tới gần một pho tượng Phật, ngồi xổm xuống cầm lên, bàn tay vừa cầm lấy pho tượng thì chiếc vòng trên tay đột nhiên tỏa ra nhiệt lượng quen thuộc, màn hình hiện lên...

[Chúc mừng hành khách phát hiện tin tức liên quan đến ‘chuyện cũ của sư thầy’, ngài đoán xem, pho tượng Phật này là thật hay giả?]

Ngũ Hạ Cửu: “…”

Tượng Phật còn có thật giả nữa à?!

Ngũ Hạ Cửu cau mày suy tư, cậu cầm trong tay là một tượng Phật gỗ, nếu như đổi cái khác thì sao? Thông tin có giống như vậy hay không?

Ngũ Hạ Cửu quyết định thả tượng Phật gỗ xuống, tìm một pho tượng Phật đá nhấc lên, kết quả giống y như vậy, cũng là suy đoán xem tượng Phật này là thật hay giả.

Cậu thử thí nghiệm vài lần, đều cho ra câu hỏi như vậy.

Tượng Phật giả hay thật là ý gì?

Nguyên liệu điêu khắc tượng Phật là những thứ phổ thông như mảnh gỗ hoặc phiến đá, không giống với vàng hay bạc nguyên chất cần phải giám định và phân biệt.

Nếu không phải vấn đề nguyên liệu, lẽ nào liên quan đến bản thân người chế tạo tượng Phật?

Mà tượng Phật này do ai điêu khắc?

Phải phân biệt thật giả, tất nhiên không phải chỉ có một người làm ra.

Huống hồ, bên trong ngôi làng này, đi đâu cũng thấy tượng Phật, đếm sơ sơ cũng đã mấy trăm mấy nghìn...

Còn nữa, tượng Phật thật hay giả lại có liên quan đến ‘chuyện cũ của sư thầy’, trước mắt, hình như chỉ mới có mình cậu là biết được tin tức này.

Điều này cho thấy rõ ràng trình tự trước sau.

Đầu tiên, phát hiện được làng Phật có hai ngôi chùa, chùa Vạn Tự và chùa Vạn Cổ, thu được nhiệm vụ thu thập tin tức "chuyện cũ của sư thầy’.

Có nó làm tiền đề, cho nên khi chạm vào tượng Phật mới thu được tin tức và manh mối có liên qua.

Nếu như không phải như vậy, thì ngay lúc đầu khi Mễ Thái làm đổ tượng Phật đã phát hiện ra rồi.

A Miêu nói chuyện ôm tượng Phật từ chùa Vạn Tự về cho cậu nghe, tất nhiên sẽ không che giấu thông tin ‘tượng Phật thật giả’ thu được.

Việc này có thể chứng minh, bọn họ chưa biết gì cả.

Có nghĩa là chỉ biết mỗi chùa Vạn Tân, không biết chùa Vạn Cổ thì tin tức này sẽ không xuất hiện.

Xem ra muốn biết nhiều thông tin hơn, ngày mai phải đến chùa Vạn Cổ kia một chuyến.

Ngũ Hạ Cửu cầm nến đứng dậy, không lấy tượng Phật nữa, ngọn lửa yếu ớt lập lòe, chỉ rọi sáng phạm vi nửa mét quanh cậu.

Đêm nay không trăng không sao, bốn phía đen kịt u ám, ngoại trừ có thể nghe được tiếng gió thổi xào xạc qua lá cây, thì không còn gì nữa, có vẻ như đặc biệt âm trầm tĩnh lặng.

Đặc biệt là dưới mái hiên, đám cỏ dại cứ như sinh ra vô số bóng ma quỷ quyệt.

Ngũ Hạ Cửu chậm rãi thở ra một hơi, quay người trở về nhà.

Thời gian sống đóng băng lại không mang đi cảm giác buồn ngủ.

Thể lực Ngũ Hạ Cửu không được tốt lắm, ngày hôm nay sau khi xuống tàu hỏa vẫn luôn bận rộn, leo lên leo xuống, giờ phút này đã cảm thấy mệt mỏi.

Chờ sau khi trở về phòng, cậu vừa ngả lưng trên giường đã ngủ say tít.

Đêm đó, lúc nửa tỉnh nửa mê, Ngũ Hạ Cửu bỗng bị một vài tiếng động đánh thức, mở mắt.

Cậu vẫn nằm đó, không có đứng dậy ngay, cây nến thắp sáng trước khi đi ngủ bây giờ đã cháy hết, trong phòng lại chìm vào bóng tối, đen đặc không nhìn rõ mọi vật xung quanh.

Cậu dùng tai cẩn thận lắng nghe...

Tiếng động kia vang lên ở bên ngoài phòng chứ không ở bên trong.

Có ai đó… À không, là có thứ gì đó ở bên ngoài đang đi qua đi lại, âm thanh tạp trên nhà không nặng không nhẹ, tạo thành tiếng vang nho nhỏ.

Giống như kề sát cạnh cửa dòm qua khe để dò xét trong phòng, cách cậu chỉ một bức tường mà thôi.

Ngũ Hạ Cửu thả chậm hô hấp theo bản năng, gần như là ngừng lại, thân thể giữ nguyên tư thế bất động.

Không biết qua bao lâu, khoảng mấy phút hoặc cũng có thể là mấy giây, ngoài cửa không còn tiếng động nữa, vật kia hình như đã đi rồi.

Ngũ Hạ Cửu không dám thả lỏng, tạm thời yên tĩnh chờ đợi.

Mãi đến khi chắc chắn rằng thứ kia thật sự đã rời đi, cậu mới từ từ thả lỏng thân thể, thở phào nhẹ nhõm.

Thứ kia không thể vào phòng, hoặc nói chính xác là không thể trực tiếp đi vào.

Nếu không, một cái ván cửa rách nát làm sao có thể chống đỡ được.

Sau khi yên tĩnh lại, Ngũ Hạ Cửu ngáp nhỏ một cái.

Cậu thật sự rất mệt, nếu ‘nó’ đã không vào được, thế thì cứ tiếp tục ngủ thôi, bổ sung tinh thần đầy đủ, ngày mai còn phải… Mí trên mí dưới đánh nhau, cuối cùng dính chặt như keo.

Sáng sớm hôm sau, Ngũ Hạ Cửu bị một tiếng la hét chói tai đánh thức.

Bình An chết rồi!

Anh ta chết ngay khi ở cùng một phòng với A Chí, xương cốt, nội tạng, máu tươi… toàn bộ đều biến mất sạch sẽ, chỉ còn lại một bộ da khô quắt nằm trên giường, ngay cạnh A Chí.

Phòng ngủ trong nhà chỉ có giường đôi.

Cho nên khi A Chí tỉnh lại, tất cả mọi người trong nhà đều nghe thấy tiếng hét vô cùng sợ hãi của anh ta, không giống như tiếng hét bình thường.

Ngũ Hạ Cửu chạy đến, A Chí co rúm người trong góc tường, cả người run rẩy, bộ dạng sợ hãi cực độ, hiển nhiên đã bị dọa cho mất hồn mất vía.

Sắc mặt của mọi người rất khó coi.

Ngũ Hạ Cửu nhíu chặt lông mày.

A Miêu và Lý Thiên Thiên ôm chặt lấy nhau không dám nhìn, Mễ Thái thì nôn khan mấy tiếng, không phun ra được cái gì cả.

“Sao, sao anh ta lại chết…”

Mễ Thái run giọng hỏi.

Lão Đậu:

“Phương thức tử vong ở Xa Hạ Thế Giới trăm kỳ ngàn quái, nói không chừng đến lúc nào đó liền như vậy… Đây chính là cái giá phải trả cho việc kéo dài mạng sống, có một vài người một ngày cũng không trả nổi.”

A Chí vẫn còn muốn ở lại căn phòng này.

Hơn nữa như Hoàng Nha đã nói, phải nhanh chóng xử lý thi thể tử vong không bình thường.

Bọn họ trực tiếp dùng chăn đệm bọc lấy túi da trên giường, đồng thời đem ra bên ngoài thiêu hủy.

Lúc đang đốt, có ông cụ tò mò đến gần hỏi vài câu, Mễ Thái bị hỏi thì ấp úng không biết nên trả lời thế nào.

Ngũ Hạ Cửu nhìn ngọn lửa chập chờn, bỗng lên tiếng:

“Chùa Vạn Cổ và chùa Vạn Tân có quan hệ gì với nhau không?”

Vẻ mặt ông lão bỗng chốc trở nên cứng nhắc, im lặng không nói.

A Miêu nghi hoặc hỏi: “Chùa Vạn Cổ gì vậy?”

Ngũ Hạ Cửu nói:

“Làng Phật có hai ngôi chùa, một cái là chùa Vạn Tự, một cái là chùa Vạn Cổ, mà dường như... Những người già trong làng đều không muốn nhắc tới chùa Vạn Cổ.”

"Ngày hôm qua tôi đứng ở chỗ cao nhìn ra, ngẫu nhiên phát hiện chùa Vạn Cổ, ở hướng khác với cổng làng.”

Mọi người kinh ngạc.

Hoàng Nha xị mặt xuống hỏi:

“Tại sao tối hôm qua lúc trở về cậu không nói?”

Ngũ Hạ Cửu nhíu mày vô tội:

“Tối hôm qua anh mắng mỏ uy hiếp tôi một trận, tôi sợ quá, quên mất tiêu.”

Lời này tất nhiên là nói mát.

Hoàng Nha tức điên người, muốn há mồm nói gì đó lại như nghẹn trong cổ họng