Cứu Vớt Phật Tu Là Một Hắc Tâm Liên

Chương 32

Khanh Linh im lặng nghĩ: Hiển nhiên vì hắn là nam chính.

Nhưng kiểu tiết lộ thân phận này tất nhiên không thể nói ra, bị Cố Vọng nhìn như vậy, Khanh Linh tự dưng có loại ảo giác bị nhìn thấu.

Khanh Linh cân nhắc lý do thoái thoác, bình tĩnh ném lại vấn đề: “Sao ngươi lại cho rằng ta biết?”

Hai mắt trong veo, rồi lại trống rỗng không có thứ gì.

“Thuận miệng hỏi thôi.” Tầm mắt Cố Vọng hơi dời đi, phảng phất như chỉ tùy tiện nhắc tới, cũng không tiếp tục đề tài này nữa: “Còn muốn biết gì nữa không?”

Khanh Linh: “Lâm Ngân Chi đâu?”

“Không phải đã nói rồi sao? Thần hồn của hắn rất suy yếu.” Nhắc tới điều này Cố Vọng rất vui vẻ, giống như vừa đánh thắng một trận.

Hắn mặc sức cười: “Nếu hắn đã không chống đỡ nổi thân thể này, ta đành phải giúp hắn một chút.”

Người nọ chống đầu, ánh mắt hơi lóe lên: “Không chết được đâu, qua đợt này đương nhiên sẽ trả lại cho hắn, ai thèm muốn cái thân thể mục nát này chứ.”

Nghe có vẻ cực kỳ ghét bỏ.

Lời Cố Vọng muốn nói đã nói xong, Khanh Linh cũng không tiếp dây dưa với hắn nữa. Cô không phải là kiểu người truy hỏi ngọn nguồn, điều nên biết thì phải hỏi cho rõ ràng, không nên biết thì cũng không liên quan gì tới cô.

Khanh Linh cân nhắc nói: “Vậy bây giờ ngươi muốn dùng thân thể của Lâm Ngân Chi đi Đinh U Trạch sao?”

Cố Vọng vuốt nhẹ cằm, ngầm thừa nhận.

Hắn lấy cái chuông trước đó ra, nhẹ nhàng đung đưa trong tay, sau khi tiếng chuông vang lên mới ngoắc Khanh Linh tới: “Nào.”

Khanh Linh nhìn đến cái chuông, lập tức nhớ lại phiên bản thu nhỏ của mình, có chút cảnh giác.

Cố Vọng cũng không kiên nhẫn nhiều lời, kéo thẳng cô qua, đeo chuông lên trên cổ cô.

Có điều lần này Khanh Linh không bị biến nhỏ.

Trong nháy mắt khi đeo chuông lên, cô bỗng cảm giác có dòng nước ấm chậm rãi lưu chuyển toàn thân, rất là dễ chịu.

Khanh Linh sờ lên cái chuông, hỏi: “Đây là cái gì?”

Cố Vọng: “Chuông Ngưng Hồn.”

Khanh Linh:… Cô đương nhiên biết đây là chuông Ngưng Hồn, nhưng vì sao còn phải đeo lên?

Cố Vọng liếc mắt nhìn cô, cất giọng nói: “Ngươi vừa mới trở về bản thể, vốn còn đang bị thương, đeo lên sẽ ổn định hơn chút.”

Khanh Linh giật mình, cô vừa đến đã quên mất chuyện này.

Cố Vọng nhíu mày: “Tự ngươi không biết sao?”

Biết thì biết, nhưng mà không để ý.

Khanh Linh cong mắt cười, tự đáy lòng nói: “Đa tạ.”

Trong mắt như nhuộm thêm ánh sáng.

Cố Vọng nhìn chằm chằm vào khóe miệng Khanh Linh, cảm thấy lúc này Tiểu Quỷ Chủ cũng coi như thuận mắt: “Cũng không cần quá cảm động, chỉ là lo lắng ngươi sẽ gây trở ngại thôi.”

Khanh Linh: “…”

Hôm sau, sáng sớm Cố Vọng đã đi tới chỗ của Tống môn chủ, Khanh Linh là người công cụ duy nhất làm nhân chứng cho hắn, đương nhiên cũng bị túm đi.

Tống môn chủ nghe xong, cau mày nhìn bọn họ: “Ngươi nói là… Cố Vọng tạm thời chưa thể tỉnh lại?”

Khanh Linh gật nhẹ đầu, nhưng lại không biết nói ra sao, vì cô không giỏi nói dối.

May mà Cố Vọng đã tiếp lời cô, hắn mặc một bộ y phục trắng kế thừa độc nhất, đứng ở trên đại điện rộng rãi khoáng đạt, lại nhiều hơn một phần quý khí.

“Như vậy cũng tốt.” Cố Vọng thản nhiên nói: “Nếu lúc này thân thể hắn còn chưa khôi phục mà lại quả quyết muốn đi Đinh U Trạch, không tránh khỏi sẽ xuất hiện chuyện ngoài ý muốn gì đó.”

Hắn nói ngược lại càng có vẻ chính khí lẫm liệt: “Ta đi lấy xà đan về là được.”

Hắn nói một cách quang minh chính đại nhưng cũng rất có đạo lý, người không biết còn thật sự cho rằng hắn là một đệ đệ tốt biết lo nghĩ cho huynh trưởng.

Tống môn chủ gật đầu: “Vậy ta sẽ cho Đoan Nhi đi theo các ngươi, hắn quen thuộc Đinh U Trạch này hơn các ngươi.”

Cố Vọng kiên quyết từ chối: “Ta và Khanh cô nương đi là đủ rồi, không nên làm chậm trễ thời gian của Tống huynh.”

Tống môn chủ cảm thấy hơi lạ, Quỷ chủ này rõ ràng là cùng Cố Vọng tới đây, sao lúc này lại đi cùng Lâm Ngân Chi?

Đương nhiên đây không phải là trọng điểm, ông ấy nói: “Tính tình Đoan Nhi không đủ ổn trọng, đi theo ngươi cũng là muốn hắn học hỏi ngươi nhiều hơn một chút.”

Khanh Linh ho nhẹ một tiếng.

Nếu như Tống Đoan đi theo Cố Vọng học hỏi, sợ là càng học càng sai.

Cố Vọng còn chưa lên tiếng, Tống Đoan và Cổ Vũ Yên đã cùng nhau từ bên ngoài bước nhanh tới: “Ta cũng đi!”

Tống Đoan đi đến bên cạnh Cố Vọng, cảm thấy người huynh đệ này thật sự không có suy nghĩ, hắn đong đưa cây quạt, nhìn qua có vẻ cực kỳ tức giận: “Ngươi muốn giúp hắn ta cũng muốn giúp hắn, chuyện trọng yếu như vậy sao có thể nói là chậm trễ!”

Sắc mặt Cổ Vũ Yên cũng rất khó coi, trong giọng nói nhiều hơn mấy phần ủy khuất khó tin: “Sao sư huynh không gọi muội đến?”

Nghe giọng điệu này, thực sự là đáng thương đến không chịu được.

Khanh Linh ngạc nhiên, Cố Vọng vậy mà không định dẫn Cổ Vũ Yên theo sao? Đây là người kết đôi của Lâm Ngân Chi, hắn to gan như vậy nói không dẫn theo là không dẫn, cũng không sợ bị lộ tẩy.

Không ngờ Cố Vọng chỉ nhẹ nhàng nói: “Chuyện ở Hoài Thành các ngươi cũng đã bị thương, cần nghỉ ngơi nhiều hơn.”

“Ta không sợ.” Sắc mặt Cổ Vũ Yên cuối cùng cũng đã khá hơn, ôn hòa nói: “Sư huynh vừa mới tỉnh lại, nếu muội không đi lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, trở về không có cách nào ăn nói với sư tôn.”

“Đúng đó!” Tống Đoan hùa theo nói: “Khanh Linh cũng chỉ vừa mới trở lại thân thể của mình, hai người các ngươi sao có thể đơn độc xuất phát được chứ?”

Hắn nói xong cứ cảm thấy có chỗ nào không đúng, nhưng thoáng cái lại không kịp phản ứng.

Khanh Linh cảm thấy nếu là trong quá khứ, lúc này Cố Vọng khẳng định đã mất hết kiên nhẫn, nhưng bây giờ hắn lại không phản ứng gì nhiều, thậm chí ngay cả mắt cũng không ngước lên, chỉ nói: “Muốn đi thì đi.”

Vì thế bốn người lập tức cùng nhau lên đường.

Khanh Linh để lại một tâm nhãn, kêu Linh Si ở lại Nam Sở Môn, nếu Cố Vọng ở bên đó có xảy ra vấn đề gì thì cô cũng có thể lập tức biết được.

Lần này cả bốn người đều ngồi chung trong một cỗ xe ngựa, trong xe rất là yên tĩnh.

Sau khi Cố Vọng lên xe ngựa cũng không có nói chuyện, mà chậm rãi nhắm hai mắt lại giống như nhập định. Hai người khác dường như đã sớm tập thành thói quen, không lên tiếng quấy rầy hắn.

Không thể không nói, Cố Vọng thật sự học giống y như đúc nhất cử nhất động của Lâm Ngân Chi, lấy giả tráo thật.

Khanh Linh cũng yên ổn vui vẻ, tự mình ôm Tiểu Kim Uyên chậm rãi chuyển qua góc sáng sủa bên trong chuẩn bị nghỉ ngơi một hồi. Dù sao cũng không biết chuyến đi này cần phải hao tốn bao nhiêu tinh lực, cô cần phải sớm chuẩn bị tốt.

Từ hôm qua sau khi Tiểu Kim Uyên bị Cố Vọng xách đi, nó vẫn cứ ngủ mê man, cô nghĩ có lẽ ở trong Đinh U Trạch sẽ có nguy hiểm gì đó, vì đề phòng ngộ nhỡ nên mới đưa nó theo.

Khanh Linh vừa mới ngả người, Tiểu Kim Uyên liên tục ngủ say từ từ tỉnh lại.

Nó mơ màng đưa mắt nhìn hoàn cảnh xung quanh, dùng giọng trẻ con ngây thơ hỏi: “Chúng ta định đi đâu vậy?”

Có lẽ trước đó lúc nó được Tống Đoan đưa tới đây đã sớm quen thuộc mấy người này, vì vậy lúc này cũng không có phản ứng quá lớn, ngược lại vừa nhìn thấy Cố Vọng là hệt như chuột gặp phải mèo.

Ở trong không gian yên tĩnh, giọng Tiểu Kim Uyên cất lên có vẻ rất đột ngột, ngoài Cố Vọng ra, hai người còn lại đều nhìn sang đây.

Khanh Linh vuốt ve đầu của nó, nhẹ giọng nói: “Đinh U Trạch.”

“À.” Tiểu Kim Uyên lại nhìn tiếp một vòng, nhưng không nhìn thấy Cố Vọng đâu, dùng mắt thường cũng có thể thấy được nó bắt đầu phấn chấn lên: “Tên cẩu nam nhân kia không có ở đây sao?”

Khanh Linh chưa kịp phản ứng: “Cẩu nam nhân nào?”

“Cố Vọng đó.” Tiểu Kim Uyên kéo tay áo Khanh Linh: “Hôm nay ngươi không đi theo hắn à?”

Khanh Linh im lặng quay đầu nhìn cái người đang nhập định kia.

Không biết từ lúc nào Cố Vọng đã mở mắt ra, để lộ một đôi đồng tử đen láy không cảm xúc.

Xưng hô này thành công làm cho Tống Đoan vui vẻ, thấy Lâm huynh không nhập định tiếp, giọng hăns lớn hơn một chút, tò mò hỏi: “Sao ngươi lại gọi Cố Vọng như vậy?”

Khanh Linh hơi ngồi thẳng người, sờ sờ lỗ tai Tiểu Kim Uyên, nhỏ giọng dạy bảo: “Chúng ta không thể nói sau lưng người khác như vậy.”

Tiểu Kim Uyên không vui.

Hừ, ở trước mặt Cố Vọng nó không dám nói, không nói ở sau lưng thì còn có thể đi đâu nói được. Huống chi hôm nay Khanh Linh vậy mà không đi chung với Cố Vọng, điều này làm cho nó rất vui vẻ, Khanh Linh như vậy là đã đứng dậy được rồi!

“Quỷ ích kỷ.” Có Tống Đoan cổ động, Tiểu Kim Uyên lại càng có niềm tin hơn, nó bĩu môi: “Đã ác ý lại còn thích hù dọa người khác, khiến cho ngươi liên tục vì hắn bị thương, không phải cẩu nam nhân thì là gì?”

Khanh Linh không đành lòng nhìn thẳng, móc điểm tâm từ trong nhẫn trữ vật ra chặn miệng Tiểu Kim Uyên lại, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Cố Vọng, ý đồ cứu vớt một chút: “Lời trẻ con không biết kiêng kỵ.”

Tống Đoan chủ động vì Cố Vọng sửa lại danh tiếng: “Có lẽ ngươi có hiểu lầm gì về hắn rồi, con người của Cố huynh rất tốt.”

Tiểu Kim Uyên còn đang chuẩn bị nói tiếp, nhưng Khanh Linh đã chặn miệng nó lại. Nó thật sự không còn cách nào mở miệng, chỉ ưm ưm hai tiếng.

Cố Vọng chậm rãi sửa sang lại ống tay áo một chút: “Nói cũng có lý.”

Hắn hơn nhấc mí mắt lên, hỏi: “Không biết ta có thể ôm nó một chút được không?”

Khanh Linh vô thức siết chặt nắm tay.

Tiểu Kim Uyên không hề ý thức được nguy hiểm đang đến gần, nó và Lâm Ngân Chi đã từng ở chung mấy ngày, cảm thấy người này mặc dù không nói nhiều, tính cách cũng lạnh lùng, nhưng lại không phải là người xấu.

Thế là nó yên tâm gật đầu, chuẩn bị từ trong lòng Khanh Linh đi ra ngoài.

Nhìn đi, ngoài Cố Vọng và Khanh Linh ra, có nhiều người thích nó như vậy đó!

Khanh Linh không buông tay, dự định tiếp tục cứu nó: “Tiểu Kim Uyên rất nặng, hay là…”

Tiểu Kim Uyên trợn to mắt cắt ngang lời cô: “Ngươi nói ai nặng?”

Khanh Linh: “…”

Tiểu Kim Uyên tức giận leo ra, muốn cản cũng cản không được, nó tự tin dang rộng hai tay tiến về phía Cố Vọng.

Khanh Linh không đành lòng nhìn tiếp, quay đầu sang một bên.

Cố Vọng quả thực đón được nó.

Cổ Vũ Yên và Tống Đoan đều cảm thấy ngạc nhiên.

Cổ Vũ Yên mỉm cười: “Sư huynh trước đây chưa từng ôm Tiểu Thần Mộc nhỉ.”

Cố Vọng chậm rãi vỗ lưng Tiểu Kim Uyên: “Đúng vậy.”

Hắn cúi đầu nói với Tiểu Kim Uyên: “Ta lại nói cho ngươi biết một chuyện về tên cẩu nam nhân kia.”

Mọi người: “??”

Bọn họ vừa nghe được gì vậy?

Vẻ mặt Tống Đoan hơi nứt ra, từ khi nào Lâm Ngân Chi lại nói ra loại lời này?

Đây là lần đầu tiên Cổ Vũ Yên nghe thấy trong miệng sư huynh thốt ra chữ “cẩu nam nhân”.

Tiểu Kim Uyên vẫn chưa phát hiện, tiếp tục ngu ngơ hỏi: “Chuyện gì?”

Giọng điệu Cố Vọng hời hợt: “Hắn thù rất dai.”

Lời vừa dứt, thân xe đột nhiên lắc mạnh một cái, Cố Vọng “nhất thời không cẩn thận” ôm không chắc, Tiểu Kim Uyên lập tức từ trong tay hắn bay ra ngoài. Khanh Linh còn chưa kịp phản ứng, chợt nghe một tiếp “bộp” nhỏ vang lên, cái thân xác nho nhỏ của Tiểu Kim Uyên đã dán lên linh ấn phong bế cửa xe.

Mọi người chỉ nghe nó oa một tiếng khóc lên: “Hu hu hu hu hu đau đau đau!”

Cố Vọng bày ra biểu cảm ngại ngùng rất thích hợp, nghiêng người muốn ôm lấy nó: “Thân thể mới vừa khôi phục, nhất thời không quan sát được, không sao chứ?”

Lại còn nhất thời không quan sát được?

Khanh Linh nhanh hơn hắn một bước, bế Tiểu Kim Uyên lên: “Thân thể không tốt thì đừng nên ôm.”

Cố Vọng nghe lời ngồi xuống lại: “Được.”

Trán Tiểu Kim Uyên sưng lên một cục, nước mắt lưng tròng nhào vào lòng Khanh Linh mà khóc.

“Lạ thật.” Tống Đoan buồn bực: “Linh Mã nhà chúng ta luôn luôn ổn định, sao đột nhiên lại xóc nảy?”

Cố Vọng giả vờ giả vịt đáp: “Đúng đấy.”

Tiểu Kim Uyên bụm đầu, khóc nấc lên: “Hu hu hu hu.”

Khanh Linh vuốt ve nó, có chút không đồng ý nhìn về phía Cố Vọng.

Nhưng Tiểu Kim Uyên quả thực vừa nói xấu hắn, cô có hơi đau đầu: “Lần sau không được nói xấu sau lưng người khác nữa.”

Tiểu Kim Uyên: “Hu hu hu… hả?”

Ta đã như vậy rồi, ngươi còn nói ta nữa sao?

Khanh Linh nhìn về phía Cố Vọng: “Hy vọng lần sau Lâm đ*o trưởng chú ý nhiều chút.”

“Được.” Cố Vọng gật nhẹ đầu: “Lần sau nhất định.”

Tiểu Kim Uyên quệt mũi: “Quên đi, cũng không phải ngươi cố ý.”

Khanh Linh: “…”

Cố Vọng ngồi rất đoan chính, hắn khẽ ngước mắt nhìn Tiểu Kim Uyên đang khóc thút thít trong lòng Khanh Linh, lại một lần nữa mở miệng nói: “Nhưng lần này chúng ta tới Đinh U Trạch cũng là vì cẩu nam nhân mà ngươi nói.”

Khanh Linh cảm thấy, ba chữ “cẩu nam nhân” này đã bị hắn cắn chặt.

Tiểu Kim Uyên: “?”

Vẻ mặt nó mờ mịt: “Sao cơ?”

“Bây giờ Cố Vọng đã bị thương, còn đang ở Nam Sở Môn.” Tống Đoan tiếp lời nói: “Cho nên lần này chúng ta tới là để giúp Cố Vọng lấy xà đan.”

Tiểu Kim Uyên chậm rãi quay đầu lại, nhìn về phía Khanh Linh, ý muốn nói là Khanh Linh vì Cố Vọng cho nên mới đến?

Nó hỏi: “Có thật không? Cho nên ngươi vẫn là vì hắn?”

Khanh Linh gật đầu.

Cố Vọng thêm mắm dặm muối: “Đúng đấy.”

Tiểu Kim Uyên càng khóc lớn tiếng hơn nữa.

Xe ngựa ban đầu còn yên tĩnh đến mức tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy, dường như trong nháy mắt náo nhiệt hẳn lên.

Cổ Vũ Yên không khỏi dời mắt nhìn cái người lạnh lùng kia.

Nàng ta và sư huynh cùng nhau tu hành nhiều năm như vậy, hiếm khi thấy được thời điểm hắn vui vẻ, hoặc là cơ bản không có.

Nhưng không biết từ khi nào, cảm xúc của sư huynh giống như trở nên nhiều hơn, lần trước là lúc ở Vô Trần Sơn gặp được Khanh Linh, bây giờ cũng vậy.

Mặc dù trên mặt không biểu lộ ra, nhưng lại làm cho người ta bỗng dưng cảm thấy lúc này hắn đang vui vẻ, ít ra cũng không còn cao không với tới như trước kia.

Nghĩ đến đây, vẻ mặt Cổ Vũ Yên hơi ảm đạm.



Bốn phía xung quanh Đầm U Trạch toàn bộ đều là rừng rậm, mặt đất nhiều nơi đều là đầm lầy, vì vậy xe ngựa đi đến bên ngoài Đầm U Trạch không thể tiếp tục tiến vào, mọi người đành phải cùng xuống đi bộ.

Tống Đoan vừa đi vừa nhắc nhở: “Mọi người cẩn thận một chút, Huyễn Linh Xà thông thạo ẩn mình, nọc độc của nó cũng có thể khiến cho người ta bị ảo giác, bị cắn trúng ắt phải chịu tội.”

Một cái Đinh U Trạch to như vậy, liếc mắt nhìn qua hoàn toàn không thể nhìn thấy đầu, huống chi những rừng rậm này còn che khuất tầm mắt, cơ bản không phân biệt được là nên đi đâu.

“Đệ tử trong môn tới đây hái thuốc bình thường đều ở phạm vi bên ngoài, không ai tiến vào bên trong.” Tống Đoan nói: “Hang ổ của Huyễn Linh Xà hơn phân nửa đều nằm ở nơi sâu nhất giữa Đinh U Trạch.”

Mặc dù Tống Đoan rất quen với địa hình nơi này, nhưng lại không biết Huyễn Linh Xà ở đâu, chỉ có thể dẫn theo mọi người tránh những đường cong ngoằn ngoèo bên ngoài.

Khanh Linh nhớ tới lúc trước khi ở Thần Cảnh Kim Uyên, Tiểu Kim Uyên có thể trong thời gian ngắn tìm ra chỗ của Cố Vọng, lần này không biết có thể hay không?

Cô cúi đầu hỏi: “Ngươi có cách gì không?”

Mặc dù Tiểu Kim Uyên không thích Cố Vọng nhưng cũng phân rõ nặng nhẹ, nó từ trong ngực Khanh Linh nhảy xuống: “Có.”

Dứt lời, nó lập tức duỗi tay ra, tay nhỏ nháy mắt biến thành một nhánh cây, nhẹ nhàng chạm vào lá cây cỏ bên cạnh, hỏi: “Có biết Huyễn Linh Xà ở đâu không?”

Tống Đoan trưng ra một cái biểu cảm chưa trải việc đời, mừng rỡ nói: “Kim Uyên vậy mà có thể nói chuyện với thực vật được sao?”

Tiểu Kim Uyên là Thần Mộc, có cảm ứng với hết thảy thực vật, nó ưỡn ngực: “Đương nhiên rồi, chúng ta cứ tạm thời chờ xem.”

Thế là Tống Đoan dứt khoát ngồi xổm người xuống: “Vậy ngươi có thể hỏi bọn nó một chút, chỗ nào có rễ cây Minh Thần không?”

Hai người bắt đầu hứng trí bừng bừng bắt đầu thảo luận ở đâu có linh dược.

Cổ Vũ Yên quay đầu lại, thấy sư huynh chìa tay ra ngắt một cái lá cây xuống, rũ mắt ngắm nghía, cũng không biết đang nhìn cái gì: “Sư huynh đang nghĩ gì vậy?”

Nghe thấy tiếng động, Khanh Linh cũng nhìn sang.

Cố Vọng thản nhiên nói: “Không có gì.”

Cổ Vũ Yên nhận được câu trả lời không ngoài dự đoán, sẵn tiện nói: “Sư huynh, muội có chuyện muốn nói với huynh.”

Cố Vọng: “Nói đi.”

“Người ngày ấy được cứu giúp tên là Vô Kỳ.” Cổ Vũ Yên nói: “Hôm qua muội và Tống Đoan đã đi gặp hắn, hắn đã hồi phục lại rồi. Nghe nói cha mẹ của hắn đã chết, bây giờ không nơi nương tựa. Muội thấy hắn cũng có chút căn cốt, hay là đợi sau khi chúng ta từ Đinh U Trạch trở về cũng dẫn hắn theo về Vân Cửu Phong đi.”

Bọn họ nói chuyện cũng không tránh ai, Khanh Linh cũng nghe rõ những lời này. Thiếu niên kia là con trai của Tiêu Nguyệt, Cổ Vũ yên muốn thu nhận hắn vào môn phái sao?

Nhưng Cố Vọng cũng không phải Lâm Ngân Chi thật, loại vấn đề này hắn làm chủ được không đấy?

Cố Vọng nghe xong lời của Cổ Vũ Yên, thoạt nhìn cũng không có quá nhiều phản ứng. Hắn thả ngón tay ra, lá cây ở đầu ngón tay rơi xuống đất, giọng nói cùng lúc vang lên: “Hắn là con trai của Tiêu Nguyệt.”

Lời này vừa ra, sắc mặt Cổ Vũ Yên lập tức thay đổi, nàng ta ngạc nhiên: “Sư huynh nói sao?”

Khanh Linh cũng không ngờ Cố Vọng sẽ nói ra chuyện này, chỉ có cô và Cố Vọng mới có “đồng cảm” mà thôi.

Cố Vọng cũng không có kiên nhẫn lặp lại lần nữa cho Cổ Vũ Yên, chỉ hỏi: “Còn muốn thu nhận nữa không?”

Cổ Vũ Yên vẫn chưa kịp tiếp thu sự thật từ trong chuyện này: “Sư huynh là từ đâu biết được?”

Cố Vọng không trả lời.

Cổ Vũ Yên đợi một hồi vẫn không đợi được, hơi do dự nói: “Muội không biết hắn là con trai của Tiêu Nguyệt, cho nên hôm qua hắn vừa nói xong, muội đã thu nhận hắn.”

Cố Vọng quay đầu lại: “Đã thu nhận hắn rồi sao?”

Lúc hắn bình tĩnh nhìn người khác, ánh mắt rất có cảm giác áp bách.

Khanh Linh nháy mắt có chút hốt hoảng.

Cố Vọng như vậy, thật sự giống hệt như Lâm Ngân Chi.

Cổ Vũ Yên hơi bối rối, nhưng vẫn kiên trì nói: “Muội… muội cứ tưởng rằng nhập môn lâu như vậy, sư tôn chưa từng thu nhận đệ tử thân truyền nào khác, tuy rằng muội không thể làm chủ cho sư tôn được nhưng tự mình thu nhận một tên đồ đệ cũng có thể.”

Nàng ta sợ sư huynh trách tội, lập tức bổ sung: “Muội không hề nhận hắn làm thân truyền! Chỉ là một đồ đệ bình thường mà thôi.”

Ngoài dự tính là sư huynh cũng không trách cứ nàng ta.

“Khẩn trương gì chứ.” Cố Vọng dời mắt, không tiếp tục nhìn nàng ta nữa: “Nhận cũng đã nhận rồi, đây là chuyện của cá nhân muội.”

Cổ Vũ Yên ngẩn người: “Sư huynh không trách muội sao?”

Cố Vọng: “Ta trách muội khi nào?”

Cổ Vũ Yên ngẫm lại một chút: Đúng vậy, sư huynh chưa bao giờ trách nàng ta, không vì nàng ta mà vui không vì nàng ta mà giận, tất cả đều chưa từng có.

Nàng ta cụp mắt: “Muội biết rồi.”

Lúc này, Tiểu Kim Uyên đột nhiên hô lên một tiếng: “Tìm được rồi!”

Khanh Linh lập tức thu hồi suy nghĩ, quay đầu lại: “Ở đâu?”

“Đã biết được hang ổ của Huyễn Linh Xà, nhưng loài rắn này ban ngày không ở trong hang, hành tung bí hiểm, lại cực kỳ xảo trá, ngay cả bọn nó cũng không biết.”

Khanh Linh: “Vậy chúng ta có cần chờ tới tối lại đến không?”

“Cũng được.” Tống Đoan đáp: “Chỉ là ban đêm Đinh U Trạch sẽ càng nguy hiểm hơn.”

Ban ngày hành tung không rõ ràng, ban đêm mới trở về hang ổ.

Ban ngày ngược lại cũng có thể tìm, có điều chắc là phải chờ tới đêm mới có thể tìm được.

Khanh Linh thắc mắc: “Chúng ta tìm thử trước được không?”

Cố Vọng từ đằng sau đi tới: “Đi tới hang ổ trước.”

Tống Đoan nghi ngờ: “Nhưng lúc này Huyễn Linh Xà không có ở đó.”

Cố Vọng: “Chính là muốn nó không có ở đó.”

Tất cả mọi người đều khó hiểu: “Hả?”

Cố Vọng hiếm khi nói nhiều thêm một câu: “Chẳng lẽ ngươi muốn bọn nó chờ ngươi sao?”

Khanh Linh dường như đã hiểu ra ý của Cố Vọng.

“Nếu như thật sự buổi tối mới gặp được nó, lúc đó đi tới hang ổ không tránh khỏi phải chính diện đối đầu.” Cô thử nói: “Còn không bằng đi trước, đến lúc đó còn có thể bắt rùa trong hũ, có phải vậy không?”

Như vậy không chỉ tránh được xảy ra bất trắc, còn có thể đảm bảo kết quả tốt nhất.

Ánh sáng trong mắt Cố Vọng hơi đổi, ừ một tiếng.

“Có đạo lý!” Tống Đoan lập tức tỉnh táo hẳn ra: “Vậy chúng ta đi thôi, Lâm huynh, huynh thật thông minh.”

Cân nhắc đến lộ trình xa, một cô nương gia như Khanh Linh không tiện ôm Tiểu Kim Uyên, Tống Đoan chủ động kéo đứa nhỏ qua bế lên, dẫn đường ở phía trước.

Cổ Vũ Yên cách một bước chân đi sau lưng bọn họ, dáng vẻ hơi không yên tâm, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.

Khanh Linh vốn đang đi ở phía trước, nhưng nhìn dáng vẻ không nhanh không chậm của Cố Vọng, nghĩ đến mình tới vốn là muốn bảo vệ hắn nên cũng đi chậm lại một chút.

Cố Vọng thấy động tác của Khanh Linh, hơi nhíu mày: “Chỉ mới mấy bước đã không rời được rồi à?”

Khanh Linh nghe không hiểu ý hắn: “Cái gì?”

“Không có gì.” Bước chân Cố Vọng càng thả chậm hơn, giọng hắn rất nhỏ, chỉ trong phạm vi hai người có thể nghe được.

Cố Vọng cảm thấy ngạc nhiên: “Trước đó ta chẳng qua chỉ mới nói một câu, ngươi đã biết tất cả mọi chuyện rồi.”

Lúc ấy Khanh Linh không nghĩ nhiều như vậy, cô ăn ngay nói thật đáp: “Ta chỉ là thuận miệng nói ra.”

Không ngờ lại thật sự nói đúng.

“Ừm.” Cố Vọng cười khẽ: “Cho nên chúng ta đúng là tâm linh tương thông.”

Khanh Linh: …

Nhắc đến tâm linh tương thông, Khanh Linh quay đầu lại, hiếu kỳ hỏi: “Sao ngươi biết Lâm Ngân Chi chưa từng trách cứ Cổ Vũ Yên?”

Cố Vọng lưu loát trả lời: “Không biết.”

Khanh Linh: “?”

Vậy vừa rồi ngươi nói nhảm nhí gì vậy?

“Đoán.” Như là biết Khanh Linh đang thắc mắc cái gì, Cố Vọng hừ một tiếng: “Cái con người khó hiểu Lâm Ngân Chi này, tự cho mình là chúa cứu thế. Hắn làm gì nỡ trách cứ ai, chỉ biết tự trách cứ bản thân thôi.”

Khanh Linh: “Ngươi rất chán ghét hắn.”

Cố Vọng: “Biểu hiện còn chưa rõ sao?”

Khanh Linh nhỏ giọng nói: “Nhưng ngươi lại hiểu rất rõ hắn.”

Cho nên hắn mới có thể bắt chước giống hệt Lâm Ngân Chi, thậm chí đến cả cô cũng suýt chút nữa không phân biệt rõ tình cảnh.

Cố Vọng dừng một chút, giọng điệu chứa đựng châm biếm: “Không phải biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng sao?”

Nhưng Lâm Ngân Chi là nam chính đấy!

Khanh Linh đắn đo một hồi, hỏi: “Ngươi có từng nghĩ rằng có lẽ các ngươi không nên là kẻ thù của nhau không?”

Cố Vọng nghe vậy, đột nhiên dừng bước.

Trong con ngươi đen của hắn đè ép mây đen nặng nề, cười như không cười, một lần nữa lặp lại lời cô: “Không nên là kẻ thù của nhau?”

Cố Vọng cúi đầu dựa sát vào Khanh Linh, ngữ khí có chút nguy hiểm: “Ngươi hy vọng ta và hắn không phải là kẻ thù của nhau?”

Mưa gió sắp kéo đến.

Khanh Linh nhíu mày, than nhẹ một tiếng: “Không phải.”

Tâm trạng của Cố Vọng có vẻ không được tốt lắm: “Vậy thì là gì?”

Khanh Linh mím môi: “Nếu như không muốn nghĩ đến thì quên đi.”

Có lẽ Cố Vọng thật sự không thích Lâm Ngân Chi, bằng không cũng sẽ không ở trong giai đoạn cuối trở mặt thành thù với y. Khanh Linh cũng sẽ không ép buộc hắn đi làm chuyện mà bản thân không muốn.

Khanh Linh nhẹ giọng nói: “Ngươi nói ngươi không gϊếŧ được hắn, cho nên ta không hy vọng ngươi tự làm khổ chính mình.”

Cố Vọng thoáng ngẩn người.

Nhận thấy lúc này Cố Vọng hơi nhạy cảm, vì muốn chiều theo tâm trạng của hắn, giọng Khanh Linh dịu đi mấy phần, an ủi hắn: “Ta chỉ là hy vọng ngươi sẽ tốt hơn.”

Màu mắt đen như mực của Cố Vọng vẫn chưa tan đi, hắn chăm chú nhìn cô, ngay lúc cô muốn lùi về sau một bước, hắn đột nhiên đứng thẳng người lên, lùi về phía sau một bước.

Gần như là cùng lúc đó, giọng của Tống Đoan từ đằng trước truyền tới: “Khanh Linh? Các ngươi đang làm gì vậy? Đừng có đi lạc chứ!”

Cố Vọng đã phát hiện ra bọn họ đang nhìn sang đây rồi sao? Thật đúng là nhạy bén.

Khanh Linh lập tức thu hồi biểu cảm, đi về phía trước.

Cố Vọng đi theo sau. Hắn đi ở bên cạnh cô, giọng điệu lạnh lùng nhưng lại mang theo mấy phần tản mạn chỉ thuộc về hắn: “A Linh.”

Khanh Linh liếc mắt nhìn phía trước, xác định bọn họ nghe không được mới lên tiếng: “Gì?”

“Làm sao bây giờ?” Cố Vọng cười nhẹ, chầm chầm nói: “Ta đột nhiên có chút không nỡ gϊếŧ ngươi.”



Tác giả có lời muốn nói:

A Linh: Vậy ta có phải nên cám ơn ngươi không?