Chương 68: Chiến đấu, chiến đấu! (bát)
- Nếu như hắn đã không biết thực lực của ta như thế nào, như vậy vì sao không dứt khoát để ta đến cướp đoạt mảnh Phong thần bảng kia, còn ngươi thì đến cầm chân hắn? Thực lực của ta siêu việt hơn xa những gì hắn tưởng tượng, như vậy không phải bố cục của hắn có lỗ thủng rất lớn sao…Đạt Vân Hi nghĩ nghĩ một chút rồi hỏi.
- Không, chính là bởi vì như vậy, cho nên mới càng chỉ có thể do ta đi lấy mảnh Phong Thần bảng. Bởi vì dự phòng thực lực đồng bọn của ta, cho nên hắn nhất định sẽ sử dụng Phong thần bảng tạo ra những chuyện ngoài ý muốn, gây quấy nhiễu hoặc là gϊếŧ chết ngươi, cho nên biện pháp giải quyết tốt nhất là do ngươi giữ chân hắn, với tư cách là nhân cách phụ ta không có lý do để nhất định phải đối mặt hắn, mà Phong thần bảng trong tay ta tự nhiên có thể hóa giải bất luận loại bẫy nào của hắn, dù sao cũng chỉ là tốn một ít điểm nhân quả mà thôi, điểm chính thức nằm ngoài dự liệu của hắn không phải là thực lực của ngươi mạnh hay yếu, hoặc là điểm nhân quả của ta bao nhiêu, sai lầm lớn nhất của hắn… chỉ là dự đoán sai về phương thức hành động của ta mà thôi... Tình huống cơ bản chính là như vậy.
Khi nói xong câu này, hai người Lăng Tân và Đạt Vân Hi đã xuất hiện trước khu vực phong tỏa của cảnh sát, còn có rất nhiều người dân bình thường đang từ bên trong đi ra, hiển nhiên ý định của cảnh sát là phong tỏa hoàn toàn triệt để phố XX.
- Đi thôi.
Lăng Tân bỗng nhiên cầm tay Đạt Vân Hi, khi nàng còn đang kinh ngạc chưa phục hồi lại tinh thần, hắn đã cất bước đi vào khu vực phong tỏa. Cũng thật kỳ lạ, những viên cảnh sát tại đây giống như không hề nhìn thấy hắn, tùy ý để Lăng Tân nắm tay Đạt Vân Hi đi qua, sau đó hai người chậm rãi tiếp tục đi, những cảnh sát gặp trên đường đều không hỏi hai người một câu.
- Công dụng thôi miên đơn giản, cho dù bọn họ có thể nhìn thấy ta và ngươi, nhưng Phong thần bảng lại khiến cho bọn họ giống như nhìn thấy hòn đá ven đường, không có ai lại sẽ cẩn thận quan sát từng hòn đá bên đường, cho nên bọn họ cũng trực tiếp bỏ qua không để ý đến chúng ta, nhưng mà chúng ta lúc này cũng không phải đang tàng hình, nếu như có camera quay lén, chúng ta vẫn sẽ xuất hiện trong đó...
Lăng Tân vừa đi vừa giải thích, bất quá hắn vừa nói xong, Đạt Vân Hi bỗng nhiên lại giơ tay đến nhéo nhéo tai hắn.
- Lăng Tân tiên sinh! Lấy cớ giỏi lắm, lấy cớ như vậy để nắm tay thiếu nữ, không ngờ ngươi lại sử dụng tính cách ba không này thuần thục như vậy, rất tốt, ngươi không nghĩ là nắm tay của ta dễ dàng như vậy chứ?
Đạt Vân Hi nhéo nhéo tai Lăng Tân, vừa cười vừa nói chuyện, bất quá nàng cũng không dùng lực thoát khỏi tay Lăng Tân. Bởi vì nàng không biết sau khi thoát khỏi tay Lăng Tân có làm mất đi công hiệu che chắn không. Cho nên chỉ có thể mặc cho do Lăng Tân tiếp tục nắm bàn tay nhỏ bé, tuy nàng không ngừng cười lạnh, cùng với nói ra những lời châm chọc hờn dỗi, nhưng khuôn mặt nàng lại nhịn không được dần trở nên hồng hồng như thoa son, thoạt nhìn thật là đáng yêu.
-... Trí tuệ của người bình thường.
Lăng Tân không hề quan tâm, cứ mặc nàng tiếp tục nhéo lỗ tai của mình. So ra phản ứng của nhân cách và nhân cách chủ hoàn toàn bất đồng, sau khi nhéo qua nhéo lại một lúc, thấy Lăng Tân căn bản không phản ứng gì cả, Đạt Vân Hi cũng cảm thấy chán, cho nên dứt khoát dừng tay lại, trong khi nàng đang suy nghĩ đến những biện pháp để che lấp sự xấu hổ khác thì một tên cảnh sát đã đi tới trước mặt, cách hai người một khoảng gần mười mét, cau mày chăm chú nhìn.
-... Lăng Tân. Hắn nhìn thấy được chúng ta sao? Hắn chính là Trần Hạo Thao à?
Đạt Vân Hi nhỏ giọng hỏi, đồng thời nàng lại muốn tiếp tục giãy dụa thoát khỏi bàn tay Lăng Tân, nếu như bí mật bị nắm tay phản ứng của nàng là xấu hổ cùng hờn dỗi nho nhỏ, như vậy khi bị nắm tay trước mặt mọi người, phản ứng của nàng chính là vô cùng xấu hổ liều mạng muốn thoát khỏi tay Lăng Tân.
- Không phải Trần Hạo Thao, đoán chừng người này là thuộc về thiểu số không thể bị thôi miên. Thế giới này có vài tỷ người, trong đó gien cùng trạng thái tinh thần của mỗi người đều hoàn toàn khác nhau, trên thế giới tuyệt đối không cách nào tìm ra hai người hoàn toàn giống nhau. Cho nên trong đó có một số người có tố chất thân thể đặc biệt, ví dụ như không thể bị thôi miên, cũng có thể gọi là kháng thôi miên thể. Đây là so sánh với người bình thường, bởi vì người bình thường thực tế rất dễ bị thôi miên, chỉ cần khiến cho tinh thần buông lỏng, không còn gánh nặng tâm lý, như vậy rất nhẹ nhàng có thể thôi miên, trong đó có một số người cực dễ dàng bị thôi miên, thậm chí chỉ cần người bình thường lẩm bẩm bên tai một lúc, đều có thể khiến tinh thần họ bị ảnh hưởng, vô ý thức đã bị thôi miên... Còn có một loại người cực đoan hiếm gặp khác, chính là kháng thôi miên thể, vô luận như thế nào cũng sẽ không bị thôi miên, trình độ tâm lý rất cứng cỏi, không ngờ chúng ta rõ ràng cũng gặp phải một người như vậy.
Lăng Tân cũng hơi hơi nhíu mày, bất quá hành vi của hắn lại rất kỳ quái, động tác không dư thừa một chút nào, kéo tay Đạt Vân Hi trực tiếp đi tới trước mặt tên cảnh sát. Sau đó BA~ một tiếng đánh vào bụng của hắn, một đấm này còn mang theo nội lực, khiến cho tên cảnh sát trực tiếp lăn ra đất hôn mê bất tỉnh, tên cảnh sát này đáng thương đến nỗi ngay cả một câu hỏi thăm đều chưa kịp nói.
-... Hành vi của ngươi không khỏi quá trực tiếp a?
Đạt Vân Hi âm thầm kinh hãi, nàng vội mở miệng nói:
- Ngươi không sợ khi hắn tỉnh lại sẽ báo cáo lại chuyện xảy ra cho toàn bộ lực lượng sao? Lúc đó có thể ngươi sẽ bị truy nã, hay là ngươi định sẽ gϊếŧ chết hắn?
- Không gϊếŧ hắn, nếu không sẽ không thể dung hòa với tín niệm hiệp khách của nhân cách chủ.
Khi Lăng Tân nói ra lời này hắn nhíu mày một chút, sau đó mới tiếp tục nói:
- Truy nã gì cũng không quan trọng, trước kia cần bảo trì thân phận trong sạch là vì bố cục kế tiếp chỗ Trương Hằng mà thôi, lúc này đánh hắn ngất xỉu, khi tỉnh lại sự tình đã hoàn tất, khi đó truy nã ta cũng không vấn đề gì, ngược lại sẽ tăng thêm điểm nhân quả cho ta mà thôi...
Nói xong, hắn cũng mặc kệ tên cảnh sát đang nằm trên mặt đất, chỉ kéo tay Đạt Vân Hi tiếp tục đi thẳng về phía trước. Thực sự cũng là như vậy, người có được Phong Thần bảng, chỉ cần không phải quá mức ngu ngốc, đều sẽ không quan tâm đến việc bị truy nã hay không.
- Trên thực tế, chúng ta đã sắp siêu việt lực lượng thế tục, như công năng thôi miên này chẳng hạn, chỉ cần có thể đoạt được bản Phong thần bảng đầy đủ, đánh bại tất cả những người giữ Phong thần bảng còn lại, như vậy sáng tạo ra Thiên đường trong tâm tưởng của chúng ta là chuyện dễ như trở bàn tay...
Hai người Trần Hạo Thao cũng đang tiến đến vị trí khách sạn XX giống Lăng Tân, chỉ là hai người không có tay cầm tay thân mật mà đi... Nam tử côn đồ cũng có Phong thần bảng để tích lũy điểm nhân quả của bản thân, tuy chỉ là một mảnh rất nhỏ. Bất quá mảnh nhỏ này vẫn có thể thực hiện công năng thôi miên đơn giản, nhờ vậy cũng tránh được tình cảnh dễ buồn nôn, dù sao hai nam nhân ngang nhiên tay trong tay bước đi, hình tượng như vậy thật sự không nên xuất hiện...
Nam tử côn đồ lúc này đang mắt tròn xoe hết nhìn trái rồi lại đến nhìn phải, giống như trước kia hắn chưa từng có cơ hội trải nghiệm khả năng tàng hình, cho nên nhìn dáng vẻ của hắn thật sự rất hiếu kỳ, hận không thể đến nhảy nhót qua lại trước mặt những đám cảnh sát kia. Tuy vậy khi Trần Hạo Thao nhẹ nhàng ho khan một tiếng, hắn vội vàng tập trung tinh thần lại, biết điều đi theo Trần Hạo Thao.
- Chú ý nghe ta nói, ta không biết Lăng tân có đồng bọn hay không, bất quá vì phòng ngừa vạn nhất, chúng ta cứ giả định hắn có mang theo đồng bọn, theo như suy luận của ta, hắn sẽ không tiến hành cường hóa cho đồng bọn, bởi vì tính toán như thế nào, hắn cũng không thể có quá ba mươi nghìn điểm, cường hóa các loại thuộc tính mạnh mẽ, điểm nhân quả cần bỏ ra cũng cần từ ba đến năm vạn, cho nên dù hắn thực sự có đồng bọn, đoán chừng cũng chỉ là người bình thường, nhiều nhất là có mang theo súng ống các loại, đối với ngươi mà nói có thể rất nhẹ nhàng giải quyết rồi.
Trần Hạo Thao hơi nhíu mày.
- Hắc hắc, đó là chắc chắn.
Nam tử côn đồ cười hắc hắc:
- Hiện tại ta đối phó với mười mấy người cầm súng đều không thành vấn đề, thuộc tính cường hóa của ta chính là chuyên nhằm vào người cầm súng ống, cũng là thuộc tính để trợ giúp ngươi sau này tiến hành đối kháng với chính phủ thế giới, sau này ta chính là bảo vệ chuyên nghiệp của ngươi mà.
- Đúng vậy, thuộc tính cường hóa của ngươi chuyên để đối phó với các loại vũ khí nóng cùng các loại xạ thủ ám sát, điểm ấy ta rất yên tâm, hơn nữa tố chất thân thể ngươi đã cường hóa đã đến trạng thái gấp ba lần người bình thường, đối phó với người bình thường coi như rất đơn giản, bất quá có thể như vậy vẫn chưa đủ, ta sẽ dùng Phong thần bảng chú ý đến ngươi, một khi ngươi thật sự không địch lại, ta sẽ tiến hành cứu viện, nhớ một điểm... Người có thể chết, nhưng mảnh Phong thần bảng tuyệt đối không thể để mất, đây là cầu thang dẫn đến mộng tưởng của chúng ta.
Trần Hạo Thao lắc đầu tiếp tục nói.
- Allah Allah.
Nam tử côn đồ lập tức lại cười ha hả, hắn vừa đi vừa nói:
- Bất quá thật đáng tiếc, lần này ngươi rõ ràng có thể rất nhẹ nhàng gϊếŧ chết Lăng Tân, thuộc tính cường hóa của ngươi lợi hại như vậy, tuy nhất định phải có Phong thần bảng phụ trợ mới có thể sử dụng hoàn mỹ, nhưng vẫn lợi hại đến đáng sợ, nếu như gϊếŧ chết Lăng Tân chúng ta đã có thể có ba phần tám Phong Thần bảng, chẳng lẽ ngươi không muốn biết mảnh Phong thần bảng càng lớn, công năng có thể đến mức nào sao?
- Không cần nói nhiều về chuyện này nữa.
Sắc mặt Trần Hạo Thao khẽ biến thành hơi ảm đạm, hắn khoát khoát tay nói:
- Ta cũng có điểm mấu chốt kiên trì của mình. Ta căn bản đã không quan tâm chút nào đến thế giới này, chỉ là một thế giới đã hoàn toàn mục nát mà thôi, ta không có chút quyến luyến nào đối với thế giới, nhưng... đối với thân nhân trước kia, ta không cách nào quên, vô luận như thế nào ta sẽ thử một lần cuối, hi vọng hắn có thể trợ giúp ta cùng nhau sáng tạo Tân thế giới, nếu như thật sự không được, ta cũng sẽ để cho hắn rời đi, chỉ cần không ảnh hưởng đến mộng tưởng của ta là được, nếu không...
Nếu không... Khi đó sẽ phải dứt bỏ thân tình ràng buộc vài chục năm này... Cách đó không xa, khách sạn XX đã ngay trước mắt, Lăng Tân cùng Đạt Vân Hi, Trần Hạo Thao cùng nam tử côn đồ, song phương đều đã nhìn thấy lẫn nhau…