Ngày thứ hai lúc ăn cơm , Ôn Du Du một mực tránh ánh mắt của Lâm Sư , toàn bộ quá trình đều trốn tránh hắn
Đến cả Ôn Phong cũng phát hiện ra điểm khác thường
“Du Du, có chuyện gì vậy” Ôn Phong nhỏ giọng hỏi
Ông đang suy nghĩ , hai đứa trẻ này có phải hay không có mâu thuẫn
“ không có gì” Ôn Du Du đỏ mặt , lại nghĩ đến một màn xấu hổ ngày hôm qua
Cô tiếp tục cúi đầu xuống ăn cháo , cơ hồ như muốn vùi đầu vào bên trong chén cháo
Lâm Sư tự nhiên cũng phát hiện ra điểm khác thường này
Ánh mắt của hắn ảm đạm đi không ít , nhìn qua trông có vẻ không vui
Du Du thật sự không để ý tới hắn
Lâm Sư không ăn được mấy miếng cơm , một mực ngồi suy nghĩ , làm như thế nào Du Du mới để ý đến hắn
Thời điểm ngồi trên xe , Ôn Du Du không phải nhìn ra phía cửa sổ thì chính là chuyên tâm chơi điện thoại , hoàn toàn không giống với trước kia , cười ngọt ngào nói chuyện cùng với hắn
Nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ không ngừng lùi lại về sau , Lâm Sư càng ngày càng thấp thỏm , trong lòng cũng có cảm giác hơi chua xót , thật giống như bộ dạng mất đi một thứ quan trọng
Du Du là đang chán ghét hắn sao ?
Cô về sau sẽ không để ý đến hắn nữa sao ?
Xe dừng lại , Ôn Du Du nói : “Tôi đi trước đây” liền vội vàng ra khỏi xe rời đi
Cô thật sự cảm thấy ngượng ngùng khi phải đối mặt với Lâm Sư , đợi hai ngày nữa cho bớt ngượng rồi nói sau
Lâm Sư nhìn bóng lưng của cô rời đi , bờ môi mím chặt , mí mắt nhíu lại, tâm không ngừng lên xuống
Đến phòng học , khi Lâm Sư đi qua chỗ ngồi của Ôn Du Du , Ôn Du Du đang ngồi cùng Trương Thiệu giải đề , căn bản không chú ý tới hắn
Lâm Sư thất vọng đi đến vị trí chỗ ngồi của mình
Hắn không có tâm tư đọc sách , ánh mắt xuyên qua khe mái tóc nhìn chằm chằm vào thân ảnh Ôn Du Du
Cô tại lớp rất được hoan nghênh , khi đi học , thầy cô giáo sẽ gọi cô trả lời câu hỏi
Lúc tan học ra về , sẽ có rất nhiều bạn học vây quanh ở bên cạnh cô , nói cười với cô , thỉnh giáo cô chỉ phương pháp học tập
Đối mặt với tất cả mọi người trừ hắn ra , Du Du đều tươi cười , bộ dạng rất ôn nhu
Chỉ có đối với hắn là không như vậy
Cô không cười với hắn , càng không cùng hắn nói chuyện
Lâm Sư cảm thấy mình như bị ghét bỏ
Giờ nghỉ giải lao , Lâm Sư nhìn thấy Du Du ngồi cùng bạn cùng bàn nói chuyện cực kì vui vẻ , vừa nói chuyện lại còn viết cái gì đó trên giấy , có đôi khi cô còn cười , nhìn hài hào cực kỳ
Nhưng bọn họ đang nói cái gì , hắn hoàn toàn nghe không được , hắn giống như bị ngăn cách bên ngoài thế giới nhỏ của bọn họ , chỉ có thể trơ mắt ở bên cạnh nhìn xem , làm thế nào cũng không xen vào được
Hơn nữa , người kia sao có thể ngồi cách Du Du gần như vậy chứ , so với khoảng cách giữa hắn với Du Du còn gần hơn nhiều
Nam sinh kia cùng Du Du ngồi cùng một bàn , còn hắn cách Du Du nửa cái phòng học , khoảng mấy cái bàn lớn chắn tầm nhìn
Hắn thậm chí không nhìn thấy rõ hoàn chỉnh bóng lưng của Du Du , chứ nói gì đến việc giống bạn học kia , vừa quay đầu là có thể nói chuyện với nàng
Khoảng cách của hai người họ thực quá xa
Cả người Lâm Sư cơ hồ bị chua xót cùng thống khổ bao phủ
Hắn cảm giác l*иg ngực của mình giống như bị ai đó bóp chặt lại , cả người co rút đau đớn kèm theo đó là một lần hô hấp kịch liệt , làm hắn không thể trốn đi đâu được tránh cũng không tránh được , chỉ có thể miễn cưỡng chịu đựng
Tâm hắn chưa bao giờ đau đến vậy
Nếu không phải lúc trước Ôn Du Du đối xử với hắn tốt , hắn căn bản sẽ không cảm thấy gì , dù sao hắn cũng có thói quen ở một mình
Có thể tại hắn được trải nghiệm cảm giác ở cùng với Du Du , tốt đến mức không nỡ buông cô ra , mất đi cô liền cảm thấy đau đớn gấp bội , làm hắn thấy khó có thể chịu đựng
Dạng tra tấn này đã giày vò hắn đến lúc tan học
Chờ học sinh ở trong phòng học ra hết , Ôn Du Du mới đứng lên , đi đến cửa phòng học , thoạt nhìn như đang đợi hắn
Lâm Sư ngẩng đầu ánh mắt trông mong nhìn về phía cô
Ôn Du Du chạm vào ánh mắt của hắn trong nháy mắt , cô lập tức rời tầm mắt của mình đi , chột dạ nhìn về phía bên ngoài cửa sổ
Hành động này trong mắt Lâm Sư là sự kháng cự cùng bài xích
Cô đã chán ghét hắn rồi , cô sẽ không giống như trước kia đối xử tốt với hắn nữa
Tia ánh sáng cuối cùng triệt để dập tắt
Lâm Sư cả người nhìn không có một điểm sức sống
“ Đi về nhà thôi ” Nói là nói với hắn nhưng ánh mắt của Ôn Du Du vẫn như cũ nhìn về phía cửa sổ
Nếu như nhìn kĩ , liền phát hiện ra gương mặt cô đã hơi hơi phiếm hồng , tựa hồ thật sự không giống ý tứ tốt