Bíp bíp.
Khi điện thoại được kết nối, Nhϊếp Nghiên lòng nóng như lửa đốt: “Mịch Hà, cho tôi mượn một ít tiền, tôi cần một ngàn!! Làm ơn, làm ơn, khi tôi quay lại sẽ trả gấp đôi cho cậu"
“Làm gì.” Đầu dây bên kia thanh âm lãnh đạm đứng ngoài cuộc.
“Tôi, tôi không có tiền.”
"Cô không phải thiên kim tiểu thư sao, muốn tiền thì tìm ba mẹ cô, tìm tôi làm gì. Khi nào thì đến lượt tôi vay tiền cô?"
"Tôi không thể liên lạc được với bố mẹ tôi. Tôi không có tiền ở Alaska và tôi không thể quay về. Khách sạn không cho tôi ở lại. Trạm Lâu hắn cố ý để tôi bị bỏ lại ở đây. Cậu cho tôi mượn đi. Sau này muốn cái gì cũng cho cậu"
"Tôi không có.”
"Tại sao cậu lại không có! Trạm Lâu cho cậu nhiều tiền như vậy nhiều tiền, tôi cũng chỉ muốn một ngàn mà thôi! Mịch Hà, tôi xin cậu, tôi sẽ chết đói ở đây, làm ơn, làm ơn, làm ơn!"
Nhϊếp Nghiên khóc lóc thảm thiết , có thể tưởng tượng hoàn cảnh của cô khó khăn cỡ nào, Tỉnh Mịch Hà cười lên tiếng: "Tôi không cho cô mượn "
Nhϊếp Nghiên khóe miệng run lên vì lạnh, run rẩy cầm điện thoại: "Tại sao... Chúng ta không phải là bạn sao? Lúc trước tôi đã giúp cậu rất nhiều —— "
"Cô giúp tôi cái gì? Giúp tôi giới thiệu cho Trạm Lâu? ném tôi bên cạnh anh ta, một mình nhìn tôi xuống địa ngục?"
"Tôi đã sớm nhìn cô không vừa mắt, không phải cô mới bắt đầu đi học luôn áp tôi một đầu sao, còn nói với những học sinh người Hoa kia trong lớp là tôi nghèo hèn, lấy tiền trợ cấp đi học, tôi học tập tốt, cô ghen ghét , cô mua đủ loại túi xách hàng hiệu để khoe khoang với tôi."
"Tôi không có, tôi không có!"
"Cô như thế nào không có a, đi Party thì mang về bán kem còn thừa mà các người ăn dư lại, cô nghĩ mình tốt bụng như thế nào, ai thèm ăn đồ thừa của cô, cô tốt nhất cả đời đều ở vậy đi vì cô xứng đáng bị vậy!! "
Nhϊếp Nghiên khóc cắn răng mở miệng: “Tỉnh Mịch Hà! Tôi đã sớm biết nhà cậu nghèo, còn ghi sổ keo kiệt bủn xỉn . Tôi đã giới thiệu Trạm Lâu với cậu và cậu đã lấy rất nhiều tiền từ anh ta! Bây giờ tôi không có tiền cậu liền trả đũa, cậu chính là tiện nhân lòng lang dạ sói!!!!"
"Cô nói đúng, tôi chính là đê tiện như vậy "
"Tôi thà rằng không có số tiền kia, cô tốt nhất chết ở kia, vĩnh viễn không cho tôi gặp lại!"
Sau khi cúp điện thoại, Tỉnh Mịch Hà lấy thẻ SIM ra, ngậm vào miệng, bẻ gãy rồi ném vào thùng rác.
Cùng lúc đó, đài phát thanh nhắc nhở lên máy bay, cô liếc nhìn thời gian, lưng đeo cặp sách khập khiễng đi về phía trước, trên mặt đeo rất nhiều khẩu trang và kính râm, trên bụng bầm tím đau đớn khiến cô không nhịn được nữa đi gian nan. Đó là một bước đi khó khăn, nhưng cô sắp được giải thoát.
Trở về Trung Quốc là hy vọng duy nhất còn sót lại của cô.