Gen Bạo Lực MAOA Của Những Kẻ Sát Nhân

Chương 15: Mèo nhà

Trạm Lâu đang ngồi trên sô pha, nhắm mắt hồi lâu mới mở ra thì nghe thấy tiếng cửa mở.Hôm nay, cô mặc một chiếc quần jean dài gọn gàng, so với bộ váy đắt tiền trước đây, bộ này trông cô ngây thơ và dễ thương hơn, giống như một học sinh trung học chưa trải sự đời.

Anh có ý muốn chạm vào điếu thuốc nhưng cố nén lại ngồi dậy: “Đến đây"

Tỉnh Mịch Hà ngồi xuống ở bên cạnh anh, cúi đầu chờ đợi, cúi đầu xuống, là cái cổ sau trắng như tuyết quyến rũ ngon lành.

"Cô ta nói gì với em"

Tỉnh Mịch Hà đã nói với anh ấy chính xác những gì Nhϊếp Nghiên đã nói với cô, nhưng không nói bất cứ điều gì về cha mẹ mình.

"Tin tưởng cô ấy đến vậy sao?"

Tay Trạm Lâu đặt ở sau gáy cô, dùng sức vừa phải nhéo da thịt, xương cổ vô ý thức thả lỏng, giãn ra cổ rất là thoải mái.

“Nhϊếp Nghiên ở với tôi hơn một năm, và cô ấy thường chăm sóc tôi rất tốt"

“Xác thật có chăm sóc em, đến tôi quen em cũng là do cô ta giúp , nhưng tôi không thích bị người của mình lợi dụng, đặc biệt là em còn vì cô ta mà tới tìm tôi hỗ trợ chuyện này.”

Ngón tay trên đầu gối của cô siết chặt, Tỉnh Mịch Hà muốn nói không giúp cũng chả sao, dù sao, cô cũng không được lợi gì.

"Bạn trai của cô là Noyce đã giúp đỡ tôi rất nhiều, nhưng trộm súng không phải là việc tôi kêu hắn làm, chính mình gây ra họa, muốn tôi thu dọn xử lý cục diện rối rắm, thiên hạ làm gì có chuyện tốt như vậy?"

Trạm Lâu buông cô ra, cầm hộp thuốc lá trên bàn rút ra một cái: "Huống chi, tôi đã tìm được người thay thế hắn, so với hắn còn thông minh hơn, Noyce tên ngốc này, hắn sau lưng làm ít nhiều chuyện ngu xuẩn để kiếm tiền. Vì muốn nhiều tiền mà thiếu chút nữa tự đưa mình đến cục cảnh sát, tôi đã sớm muốn loại bỏ hắn"

Bật lửa bốc cháy, thuốc lá cháy sém, anh hít một hơi thật sâu, từ miệng thở ra một lớp sương mù dày đặc.

Tỉnh Mịch Hà đứng ngồi không yên, không hy vọng lại từ trong miệng hắn nghe được tin gì nữa, biết quá nhiều về hắn không phải là điều tốt, điều đó có nghĩa là cô sẽ khó thoát ra.

"Tôi đã biết.”

"Em biết cái gì.”

Trạm Lâu bóp chặt cổ cô, cậy mạnh đem nhẫn trên tay cộm đau cô, run run rẩy rẩy nói: " Tôi không giúp cô ấy, là được"

Cô ấy giống như một con mèo nhà sạch sẽ, không có tính công kích, cẩn thận xin ăn lại hưởng thụ sủng ái, ra tay nịnh nọt, lấy lòng chủ nhân. Trạm Lâu không khỏi cắn xé một cách say mê khi nhìn thấy đôi môi ẩm ướt của cô.

"Không cần giúp cô ta, sau này dọn đến nơi này với tôi, và không bao giờ gặp lại cô ta nữa"