Gen Bạo Lực MAOA Của Những Kẻ Sát Nhân

Chương 3: Làm bạn gái của tôi

Cự long thoát khỏi trói buộc, mạnh mẽ ngẩng đầu, gân xanh tím, cự thú dữ tợn, lòng bàn tay rộng lớn khó nắm chặt, đỉnh phấn khởi rỉ ra chất lỏng đυ.c ngầu. Qυầи ɭóŧ câu vào môi âʍ ɦộ được chuyển sang bên trái, ngón tay hắn thô bạo cọ xát lung tung trên hạt đậu, ngón giữa dứt khoát xuyên qua âʍ đa͙σ. Tỉnh Mịch Hà run rẩy nhắm mắt lại, cảm nhận được sự xao động của hắn, khẩn trương hai tay chắp quyền, yếu ớt van xin: "Tôi thật sự chưa từng làm…tôi…tôi sợ đau”

Đỉnh đầu con rùa tím tái kia ngắm trúng môi âʍ ɦộ đang mở miệng đi tới, không để ý tất cả trở ngại, đột phá xông lên khó khăn, hắn đem thắt lưng mềm mại của cô đè lại, tay kia bóp chặt eo, chặn lại tất cả đường lui.

"Thật không khéo, tôi thích nhìn cô đau.”

Giọng nói trầm thấp mang theo một cỗ hỏa khí khàn khàn cùng cơn đau nhức, xé rách kinh lạc toàn thân nàng. Bị sặc vào một hơi khói, càng làm cho nàng ho đến tê tâm liệt phế, âʍ đa͙σ run rẩy nứt ra, Tỉnh Mịch Hà quỳ ở đó không dám di chuyển nửa phần, thắt lưng gần như đứt đoạn, cánh tay nàng vô lực trượt về phía trước, túm lấy gối đầu trong lòng bàn tay. Cô tuyệt vọng hít vào không khí, liên tục mang theo mùi thuốc lá và nước bọt cùng ho ra, nước mắt chảy dài, nước mắt đầy mặt, chật vật khóc:

"Nhẹ…nhẹ thôi!”

Cổ họng cô đã không còn chút ngọt ngào nào, tất cả chỉ còn âm thanh kéo đờm, rách nát. Trạm Lâu xốc khăn trải giường lên, nắm thành một dải nhét vào miệng cô:

"Nhịn lại, đừng để tôi nghe thấy tiếng cô kêu!...Hủy hết hứng thú của tôi, tôi liền hủy bức của cô.”

Hai ngón tay Trạm Lâu kẹp điếu thuốc từ trong miệng ra, phun một ngụm khói trắng, một tay nâng thắt lưng nàng, vũ lực va chạm, vừa rút vừa cắm, thịt trai hút cự vật bị lật ra thịt đỏ, lại bị cắm vào. Tỉnh Mịch Hà hai tay nắm lấy ga giường, thân thể kịch liệt đong đưa, trong miệng ngậm vải, nước miếng dần dần ngâm ướt mềm, đôi mắt cô mở to âm thầm rơi lệ. Đây đâu phải là kiểm tra, rõ ràng là hϊếp da^ʍ. Ngón tay gầy gò của cô nắm lấy ga giường trắng bệch, đem mặt vùi lên gối khóc, mông trắng như tuyết bị đυ.ng đến trắng bạch, run rẩy, hai tay bị hắm nắm chặt ở lưng, thô lỗ kéo về phía sau giống như đó là một khối bông.

Trạm Lâu vừa hút thuốc, vừa hung hăng thao túng thân thể của cô, khiến cô cảm thấy bi khuất nhục, chính mình là một con búp bê tìиɧ ɖu͙© đang bận rộn làm việc. Tỉnh Mịch Hà cắn đồ trong miệng, liều mạng ức chế thanh âm, âʍ đa͙σ yếu ớt dưới tốc độ công kích của thanh thịt bị rách nát thành máu, đâu chỉ là máu xử nữ bị đâm thủng, nó còn là máu từ vết thương nát vụn trong bụng chảy ra.

Bị thao túng hỗn loạn làm cho nàng mụ mị, kẻ ngốc bị làm thành đồ chơi tìиɧ ɖu͙©, ngoại trừ khóc lóc thì có thể làm gì? Trạm Lâu hút xong một điếu thuốc, lông mày giãn ra trong kɧoáı ©ảʍ và thuốc lá, tiếng thở dốc trong phòng dần dần giảm bớt, tiết tấu không ngừng bùm bùm, còn có tiếng khóc liên tục của cô, lưu chuyển trong vải trong miệng.

Chịu đựng gần nửa giờ gian da^ʍ, âʍ đa͙σ ép buộc hình thành hình dạng cự vật của hắn, dưới sự vận chuyển máu, thanh thịt ra vào thập phần thuận lợi. Trứng nặng trịch hung hăng vỗ vào âʍ ɦộ bị hút đỏ, tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn phồng lên bụng dưới của nàng, Trạm Lâu cầm tàn thuốc trong tay chạm vào lưng nàng bóng loáng trắng nõn, làn da trơn bóng, rơi đầy tàn thuốc đen.

Hắn dùng xong món đồ chơi liền vứt đi, cô vẫn giữ tư thế quỳ ở đó chậm chạp không nhúc nhích, tàn thuốc còn ở trên lưng như một cái gạt tàn. Trạm Lâu rửa sạch que thịt đẫm máu trong phòng tắm, lúc đi ra, lấy một tấm thẻ từ trong ví ra ném vào mặt cô. Chỉ thấy hắn tùy ý lấy một cái khăn tắm quấn quanh thắt lưng, ngữ khí đầy kiêu ngạo:

"Tôi rất hài lòng, làm bạn gái của tôi, tôi sẽ không để cô chịu thiệt, tiền không đủ thì nói với tôi, nhớ gọi bất cứ lúc nào.”

Tỉnh Mịch Hà mặt đầy nước mắt, thống khổ, hồng thủy chậm chạp không tiêu tan, nước mắt còn đang đảo quanh, đau đến mức này, cô có ý niệm lùi bước. Đôi mắt Trạm Lâu bỗng nhiên nhíu lại, không rét mà run, túm lấy mái tóc dài của cô kéo lên, tàn thuốc trên lưng lăn xuống đất, ga trải giường cắn trong miệng cô còn chưa phun ra bị kéo lên theo. Hắn cúi đầu xuống, dán vào mặt cô, tiếng hít thở gần trong gang tấc, cảm giác nguy hiểm tăng vọt:

"Bên trong thẻ có 200.000 đô la, mỗi lần anh làm với tôi…tôi sẽ cho cô bằng này tiền, nếu cô dám từ chối làm với tôi.”- Trạm Lâu cười u ám, ngậm một ngụm lên môi phấn đào của cô, Tỉnh Mịch Hà sợ hãi, đem tròng mắt ướŧ áŧ đảo run rẩy, nghe hắn nói: "Cô dám thử xem, tiểu bức của cô sẽ hận cô một lần.”