Bạc Chi Chu rũ mắt nhìn cô, đột nhiên nắm lấy tay cô:
“Thật xin lỗi.”
Anh thấp giọng nói:
“Anh nên nói cho em sớm hơn, nhưng anh không dám, anh sợ sẽ mất em.”
Nói tới đây anh hơi cười khổ một tiếng:
“Máu của anh bây giờ có phải… khó ăn lắm không?”
Ân Thần liếm răng nanh:
“Anh đúng là đã phạm sai lầm.”
Cô nhàn nhạt nói, làm lơ sắc mặt tái nhợt của Bạc Chi Chu, đè sau gáy anh cắn một ngụm lên mạch máu anh:
“Đây là trừng phạt.”
Da đầu Bạc Chi Chu bỗng tê rần, thậm chí không nhịn được lảo đảo lùi lại hai bước. Ân Thần duỗi tay đè gáy không cho phép anh trốn thoát, nâng cằm anh, thong thả liếm láp trêu chọc.
Bạc Chi Chu hổn hển thở gấp, xòe tay giữ lấy gáy cô lúc ghì chặt lúc thả lỏng, không biết là muốn cô dừng lại hay mong cô càng mạnh hơn một chút.
Trước khi lý trí hoàn toàn bay mất, Ân Thần nhả miệng ra, nhưng bàn tay vẫn đỡ cổ anh.
Dưới cằm anh xuất hiện một dấu răng nhỏ, hơi sưng đỏ, in lên làn da trắng nõn của anh lại có hương vị xinh đẹp dụ hoặc.
Cô gập ngón trỏ ở bàn tay kia, ái muội vuốt vẽ khuôn mặt ửng đỏ của anh, không biết anh đã nhắm mắt nghiêng đầu đi từ khi nào, trên mặt mang theo vẻ xấu hổ không giải thích được.
“Đáng yêu thật đấy.”
Cô cười khẽ.
“Ngoan, quay đầu qua đây, mở mắt ra để em nhìn kỹ anh.”
Bạc Chi Chu không nhúc nhích, chỉ nhíu mày cố gắng ổn định hơi thở.
“Anh xấu hổ cái gì, đâu cần chống cự, bây giờ đã xấu hổ, tương lai phải làm thế nào.”
Phong phạm nữ vương có khác, chậm rãi xoa lỗ tai anh, đột nhiên trêu ghẹo:
“Anh có biết bây giờ hương vị của anh là gì không?”
Lần này Bạc Chi Chu có phản ứng.
Anh từ từ mở mắt ra quay qua nhìn cô, trong mắt anh là một mảnh hơi nước ướt át nhưng anh mắt nhìn cô hết sức chăm chú và khẩn trương.
“Giống như rượu vang đỏ bỏ thêm ớt cay.”
Cô dùng ánh môi mơn trớn gò má anh:
"Tuy ban đầu nếm có vị hơi kỳ quái nhưng lâu dần lại thấy có một chút cuốn hút... Cái này có phải là ‘kích thích’ mà con người các anh hay nói không?”
Bạc Chi Chu muốn cười nhưng lại mím môi nhịn xuống.
“Đừng sợ, cũng đừng lo lắng.” Cô thấp giọng nói: “Từ trước tới nay Huyết tộc rất trung thành với bạn đời, cuộc sống vĩnh hằng khiến chúng ta cực kỳ khát vọng với yêu thương của nửa kia, con người có thể yêu rất nhiều người, có thể sau khi người yêu chết lại yêu một người khác, nhưng chúng ta thì không, trái tim ngủ say vì một người mà thức tỉnh, nếu mất đi, quãng đời còn lại chỉ là một mảnh u ám.”
“Cho nên, em nói lại một lần nữa.” Ân Thần nhìn sâu vào mắt anh: “Anh rất quan trọng đối với em, còn quan trọng hơn so với tưởng tưởng của anh, vĩnh viễn đừng để mình rơi vào tình huống nguy hiểm, anh phải tin tưởng em, tin em sẽ xử lý được tất cả mọi thứ.”
Lông mi Bạc Chi Chu run run, giống như người được kéo từ địa ngục lên thiêng đường, ngay cả hít thở cũng cảm thấy ngọt ngào.
Anh từ tốn ôm lấy cô, khóe môi không nhịn được mà cong lên, nhẹ giọng nói:
“Được.”
…..
Ân Thần vốn định ở trang viên khoảng hai ngày, nhưng thân thể Bạc Chi Chu lại có chuyện, cô cũng không an tâm, ngày thứ hai đã xuất phát đến cấm địa.
Cấm địa là một nơi hoang dã được kết giới bao quanh, lướt qua một đoàn lính canh Huyết tộc, xuyên qua tấm chắn trong suốt con người không thể thấy, khung cảnh đột nhiên thay đổi, ánh sáng rực rỡ trong nháy mắt bị mây đen che lấp, đứng từ xa nhìn lại, cả một mảnh đất trời tăm tối hoang tàn, chỉ có bầy quạ đen và dơi xoay quanh trên không trung, phát ra tiếng kêu u ám thê lương.
Ân Thần nắm tay Bạc Chi Chu thẳng tiến về phía trước, thấy một tấm bia cũ kĩ.
“Nơi này chính là cấm địa.” Ân Thần nhìn tấm bia: “Là nơi giao nhau giữa Ma giới và Nhân giới trong truyền thuyết.”
Bạc Chi Chu hỏi: “Ai được chôn ở đây vậy?”
“Nói thật là em cũng không biết, khi em trở thành Huyết tộc, tấm bia mộ này cũng đã ở đây, nhưng mà, trong truyền thuyết của Huyết tộc tụi em, Ailand và cô gái nhập cư trái phép đến Ma giới - Isa yêu nhau, nơi này là nơi phong ấn Ivan - con trai bọn họ. Bởi vì ông ta mang trong mình hai dòng máu Ma tộc và Huyết tộc, mạnh đến nỗi các vị thần cũng phải kiêng kị, bọn họ không có cách nào giết chết ông ta cho nên đã phong ấn hắn ở đây, đồng thời dùng thân thể của ông ta lấp kín cửa vào Ma giới.”
Bạc Chi Chu dường như có suy nghĩ gì đó:
“Trên đời này, thật sự có Ma giới tồn tại sao? Một thế giới khác, tương đương với địa ngục?”
“Vấn đề này, có lẽ tôi có thể giải đáp cho ngài.”
Một giọng nam trầm đột nhiên vang lên từ phía sau, một người thanh niên trẻ tuổi mặc áo bành tô, tướng mạo anh tuấn được người vây quanh đi đến, một cô gái xinh đẹp cầm dù đen đi theo mỗi bước chân che cho hắn ta, theo sau là một đám thủ hạ mặt không cảm xúc nhưng lại tản ra uy thế cường đại của Huyết tộc.
“Chủ nhân của tôi, Nữ vương bệ hạ tôn quý, cuối cùng thì ngài cũng đã thức tỉnh từ giấc ngủ say, tôi vẫn luôn mong nhớ ngài, có thể một lần nữa nhìn thấy dung nhan mỹ miều cùng uy nghi của ngài, tôi cảm thấy bản thân mình được thần ưu ái.”
Ánh mắt thanh niên sâu lắng mà thâm tình, gương mặt đẹp như thiên thần của hắn đủ để bất cứ cô gái nào xao động, nhưng Ân Thần lại cứ như không thấy, chỉ nhàn nhạt nói:
“Lasombra, anh cũng tới à.”
“Bệ hạ, ngài vẫn vô tình như vậy, tình nguyện gọi tên dòng họ dài dòng văn tự cũng không muốn gọi thẳng tên của tôi.”
Lasombra ảm đạm cười khổ, trong mắt lại là một mảnh sâu thắm, hắn ta nhìn về phái Bạc Chi Chu, cười như không cười:
“Đây là ca giả đến từ phương Đông của bệ hạ? Thật là có phúc, khiến bệ hạ vì hắn mà nổi cơn thịnh nộ. Ai có thể ngờ được, lần đầu tiên suốt mấy trăm năm qua quyền trượng Huyết Thần vang lên, lại vì một còn người?”
Hắn ta nhìn Bạc Chi Chu một cách dí dỏm nhưng trong lời nói lại ẩn chứa ý đồ ly gián.
Trong mắt Huyết tộc, con người chỉ là đồ ăn, không đáng để những người cao ngạo như bọn họ phải ra sức lấy lòng, nhưng đối với những con người cao cấp như Bạc Chi Chu, bọn họ cũng không có cách nào chịu đựng việc từ một người trên đỉnh cao biến thành kẻ phụ thuộc thậm chí chỉ là đồ chơi bị trói buộc.
Hai bên âm thầm phát sinh xung đột, có lẽ chỉ cần một mồi lửa châm vào, sẽ bùng cháy rừng rực một góc trời.
Nhưng phản ứng của Bạc Chi Chu lại làm hắn ta kinh ngạc!