Đại Lão Dụ Tôi Tán Anh Ấy

Chương 15

"Chúng ta có thể hợp tác, đội trưởng Diêm, trên tay chúng ta đều có thứ chúng ta muốn." Wyan Wright dần dần tỉnh táo lại, giọng nói của hắn ta cũng mang theo ý tứ mê hoặc: "Tôi có thể cho anh tài sản kếch xù cùng sự ủng hộ. Tôi có thể giúp tránh được rất nhiều phiền phức. Chúng ta có thể cùng nhau chế tạo khu vui chơi viễn cổ không có gì sánh kịp ở đây, thậm chí có thể càng nhiều hơn..."

Diêm La nghe hắn ta nói câu được câu không, anh chậm rãi thu máy quay lại rồi đứng lên mỉm cười với hắn ta.

"Ngài Wright, rất đáng tiếc. Ta cũng không có hứng thú quá lớn đối với ngài. Bởi vì ngẫm lại nếu như không chỉ cho là một người..." Anh chậm rãi nói: "Vậy để tất cả những người phản đối kia đều biến mất thì không dễ dàng hơn sao?"

Con ngươi Wyan Wright co rụt.

"Không, đừng!" Hắn ta giãy giụa muốn đứng lên, Diêm La chậm rãi xoay người, khủng long bạo chúa lui sang bên cạnh để anh bước tới, Wyan Wright vừa mới đuổi kịp thì cự thú đáng sợ ngăn cản trước mặt hắn ta một lần nữa...

Rừng cây bên kia, Bạch Ưng đang giằng co cùng một đám người.

"Các anh điên rồi!" Anh ta điên cuồng hét lớn: "Các anh lại chĩa súng vào người tôi!"

Phi Chuẩn cùng các thành viên khác trong đội lính đánh thuê chỉ lạnh lùng nhìn anh ta, hai mắt Phi Chuẩn đỏ bừng, giọng nói bi thương: "Là anh điên rồi, là anh, chĩa súng vào anh em của mình trước."

"Người phụ nữ kia tốt đến vậy, hay quyền thế và tài phú quan trọng với anh đến vậy. Khiến anh có thể vong ân phụ nghĩa, ngay cả với đại ca - người anh em ở chung vài chục năm cũng có thể ra tay!"

Cả người Bạch Ưng chấn động.

Ở sau lưng anh ta, Tham Lang ẩn nấp trong đội chờ người đi tới thì để lộ mặt nạ.

Nhìn những thứ quen thuộc này, súng Bạch Ưng cầm cũng bất ổn, không dám tin: "Các cậu.... còn sống?"

"Đúng vậy, ông trời cũng không hợp mắt để cho chúng tooi tìm được đường sống trong chỗ chết!" Tham Lang châm chọc nói: "Bạch Ưng, hôm nay anh phải chết ở chỗ này, là anh hại chết anh em phải đền mạng."

Bỗng nhiên hô hấp Bạch Ưng bị kìm nén: "Anh... Diêm La đâu? Anh ta cũng còn sống sao?!"

Bọn họ không nói gì, chỉ từ từ nhường chỗ sang hai bên.

Một bóng người quen thuộc, từ tốn đi đến.

Trước sau như một, trầm ổn, mạnh mẽ, thờ ơ, tay anh ta buông lỏng, sủng rơi xuống đất.

"Anh không chết." Anh ta cười tự giễu: "Quả nhiên anh vẫn vậy, mạnh mẽ không giống người thường."

Ánh mắt Diêm La nhìn anh ta rất bình tĩnh, không có oán hận, không có thống khổ, cũng không có vui vẻ và hả giận vì trả thù thành công.

Chính vì như vậy mới khiến Bạch Ưng càng thêm tuyệt vọng.

Giống như cả đời này, không có thứ gì có thể đánh bại người đàn ông này.

Tất cả mọi người đều cho rằng anh ta là vì tình yêu, vì tài phú vì quyền thế nhưng anh ta biết những thứ này cũng không phải là quan trọng nhất.

Chỉ là anh ta quá muốn, quá muốn chiến thắng một người, suy nghĩ gần như phát điên!

Người quá mạnh mẽ sẽ khiến những người ở đằng sau nỗ lực muốn vượt qua anh, những người ngưỡng mộ với tôn kính biến thành tuyệt vọng, khủng hoảng thậm chí là điên cuồng.

"Tôi làm chuyện này, tôi đáng chết, tôi biết." Bạch Ưng chậm rãi nhắm mắt lại: "Thế nhưng tôi không hối hận, một lần nữa tôi còn muốn cố gắng đánh bại anh cho dù dùng cách mình ghét nhất."

Diêm La chậm rãi giơ súng lên ngang miệng, hướng về mi tâm của anh ta.

Giống như anh ta từng nói, cho dù giày vò, thống khổ, lưỡng lự, đắn đo trong lòng thế nào cũng đều không quan trọng. Quan trọng nhất là mỗi người đều phải chịu trách nhiệm cho lựa chọn của mình.

"Pằng ——"

Máu tươi chảy xuôi dưới chân, Diêm La nhìn thi thể Bạch Ưng, nhắm mắt lại xoay người rời đi: "Làm việc theo kế hoạch, tự đến địa điểm mai phục, những người này đều xử lý sạch sẽ."

"Rõ!"