Đại Lão Dụ Tôi Tán Anh Ấy

Chương 5

Cho ăn thịt xong, Ân Thần lại vắt nước của ba đóa hoa cho anh, loại nước ép này không chỉ làm dịu cơn khát mà còn rất tốt cho việc chữa lành vết thương, đặc biệt là khi cơ thể của anh không thể chịu được nước lã trong hồ.

Sau khi xử lý xong, Ân Thần lại nhìn vết thương trên người anh.

Ừm, phục hồi rất tốt, quả nhiên người có hào quang thì không giống, với tốc độ này, không bao lâu nữa thì sẽ mạnh như rồng như hổ rồi!

Những ngày ăn ăn uống uống này kéo dài thêm vài ngày nữa, cuối cùng thì Diêm La cũng có thể đứng dậy hoạt động được rồi.

Diêm La chống lên cây, chậm rãi đứng lên, cử động cổ tay, cổ chân, sau đó sờ nắn xương khớp cơ thể từng li từng tí để đánh giá năng lực hoạt động của anh.

Ân Thần đang ngồi xếp bằng trên tảng đá lớn đối diện, vừa gặm hoa quả vừa nhìn anh.

Cái đuôi lớn màu trắng bạc của cô tùy ý kéo trên mặt đất, dưới ánh sáng mặt trời, những chiếc vảy đẹp đẽ chói lọi đó còn sáng hơn cả kim cương.

Diêm La nhìn sang, thấy khóe môi của cô dính nước hoa quả, cô liếʍ một cái, đôi môi căng đỏ mọng phủ một lớp màu nước bóng loáng, xinh đẹp khiến người khác kinh ngạc!

Đôi mắt anh hơi tối sầm lại, anh chậm rãi bước đến gần cô, đặt tay lên tảng đá, từng chút một tiến lại gần khuôn mặt cô.

Tay của Ân Thần rung lên, gần như chọc hoa quả vào mặt anh.

Nhìn thấy vẻ cảnh giác lóe lên trong đôi con ngươi thẳng đứng kia, Diêm La cười trầm xuống, lúc này cơ thể anh mới chậm rãi lui lại, sau đó đi tới bên mép hồ, giẫm lên mặt nước cạn, cúi xuống lấy chút nước rửa sạch bản thân.

Thấy anh biết cách tự vệ sinh ngay khi có thể cử động, Ân Thần gật đầu hài lòng.

Thật đó, nếu anh còn không tự giác nhận ra mình thối như thế nào, cô sẽ bơm anh xuống nước!

Hiển nhiên là Diêm La đã có nghiên cứu về vấn đề làm thế nào để tránh vết thương khi đi tắm, hoặc là nói rất có kinh nghiệm? Chẳng bao lâu những cục máu trên người anh tan thành nước, để lộ ra da có sắc tố màu đồng và những vết sẹo chằng chịt cũ mới, vết thương do dao, vết đạn và vết móng vuốt, gần như có thể nói là không tìm được một miếng thịt lành nào.

Ân Thần nhìn những vết sẹo đó, sau đó nhìn xuống làn da trắng nõn, mềm mại mịn màng của mình, chậc chậc hai tiếng.

Thảm quá, lính đánh thuê cũng không dễ làm mà, vầng hào quang này không phải là cho không, không có quá khứ đau buồn thì làm sao có thể trở thành nam chính đây?!

Ân Thần thích thú mà quan sát, cho đến khi anh tắm rửa sạch sẽ xong, xoay người đi dạo trên bờ, Ân Thần mới nhận thức ra cái gì.

Cô nhìn những cơ bắp mịn màng và những giọt nước chảy trên phần trên cơ thể của anh, lặng lẽ nuốt nước bọt của mình, suýt nữa hú lên đau buồn một tiếng.

Mẹ ơi! Vậy mà lại quên mất quần áo của tên này đã cởi ra từ nãy rồi! Trước đây cơ thể anh dính nào là máu, nào là bùn, cái gì cũng không nhìn thấy, bây giờ vết thương đã lành rồi, máu cũng đã được rửa sạch rồi, vậy không phải cái gì cũng có thể thấy rõ hết rồi sao…

Người lái xe già với giấy phép giả gần như muốn bỏ chạy, nhưng nghĩ đến hình tượng của chính mình, cô chỉ có thể nhìn thẳng, giữ nguyên vị trí giả vờ bình tĩnh, nhưng chóp đuôi lại cong lên không nghe lời.

Diêm La bình tĩnh đi ngang qua cô, khóe mắt thoáng qua chóp đuôi nhỏ cong cong của cô, khóe môi cong lên.

Anh đi tới chỗ những thứ mà mình đã ném toàn bộ trước mặt Ân Thần, ngồi xổm xuống, trước tiên sờ lên bộ quân phục rách nát, lấy ra các loại vũ khí và đạn dược giấu trong đó đặt xuống đất, sau đó mở túi hành quân ra, mặc một bộ quần áo mới vào, suy nghĩ xong, không cất vũ khí vào lại, chỉ chọn chuỷ thủ tiện tay nhét vào ủng quân trang, còn lại những thứ khác thì nhét vào túi quân trang.

Ân Thần vẫn luôn lén quan sát anh, thấy anh mặc quần áo vào liền thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng vẫn có chút tiếc nuối nhỏ.

Đại hung thú độc thân từ khi sinh ra đến giờ khổ biết bao nhiêu, hu hu hu chưa trải sự đời!

Diêm La bước lại, nhìn cái đuôi nhỏ đang lăn lộn trên mặt đất, bộ dạng uể oải, chậm rì rì, cực kì khiến người khác thương yêu!

Anh nghiến răng hàm sau rồi mới cưỡng lại ý muốn bước tới, nắm lấy nó và vuốt ve

—— Bây giờ không phải là lúc, anh tự nói với mình.

Anh phải từ từ xoa dịu sự cảnh giác và dè chừng của cô, khiến cô tin tưởng anh, từ từ khiến cô không có anh thì không được.

Nhìn thấy Diêm La lại tới gần, Ân Thần lập tức cảnh giác nhìn chằm chằm anh.

Tên này lại đến gần nữa làm gì vậy, cấm gì đó không có chút tự giác nào sao!

Không sợ nữ vương xà tinh phát tính cuồng đè anh xuống đất làm cái này rồi làm cái kia sao! Hả?!

Ôi, may là chọc vào con thú dữ tốt bụng có tam quan đúng đắn là cô, nếu là người khác ở đây, sự trong trắng sẽ biến mất trong một phút có biết không!

Dường như Diêm La không nhìn thấy sự cảnh giác của cô, anh hỏi thẳng: "Em hiểu những gì anh nói, phải không?"

Ân Thần không có phản ứng.

"Anh biết, em có trí thông minh không thua kém bọn anh." Anh thấp giọng cười hai tiếng: "Về mặt sinh học, những loài càng giống nhau thì chúng càng có điểm tương đồng, em có nửa cơ thể giống với bọn anh, quy luật tiến hóa cũng mang lại cho em những thiên phú tương ứng, chẳng hạn như ngôn ngữ, chẳng hạn như hiểu biết, thậm chí, tài năng của em mạnh hơn chúng anh, khả năng thành thạo những kỹ năng này của em cũng sẽ mạnh hơn chúng anh."

Diêm La dùng đôi mắt thâm thúy nhìn thẳng vào cô: "Em đi theo bọn anh cũng mấy ngày rồi, mỗi ngày bọn anh nói chuyện, em lại không hiểu chút gì ư."

Không nghe không nghe, tên khốn nạn niệm kinh.

Không cần biết anh nói gì, Ân Thần cũng chỉ thờ ơ nhìn anh chằm chằm, không có động tĩnh gì.

Diêm La lắc đầu, lại dùng đầu ngón tay chỉ vào ngực của mình, từng chữ từng chữ nói: "Những cái khác thì bỏ đi, nhưng em phải nhớ kỹ, anh là Diêm La."

……

Chập tối, lại đến thời gian tìm đồ ăn cho một ngày rồi, khá phiền là Ân Thần phải đi, Diêm La cũng phải đi theo.

Cô sốt ruột hất cái đuôi, con ngươi thì kiên định nhìn chằm chằm vào anh với đầy vẻ uy hϊếp, bộ dạng của cô có thể dọa cho bất kỳ kẻ săn mồi hàng đầu nào khϊếp sợ như con ve sầu mùa đông, nhưng Diêm La lại thờ ơ, đeo túi hành quân lên, còn từ tốn mang theo dao găm ba mặt của mình.

Nhìn vào Thần khí lấy máu, tim của Ân Thần nhảy dựng lên, nhớ lại nỗi sợ hãi bị Quân Hình đạo tôn chi phối, liền tự mình đứng dậy trước, vẫn là thỏa hiệp mang theo đứa con ghẻ của chồng trước này!

Lúc chập tối đảo biệt lập yên tĩnh hơn ban ngày rất nhiều, các động vật cũng tìm một nơi ẩn nấp để nghỉ ngơi rồi, nhưng những thứ này không thành vấn đề đối với Ân Thần, như thường lệ cô bắt được con lợn rừng đần độn nhiều thịt, chọn một con to trong đám lợn rừng, cái đuôi to vung lên, con lợn rừng đực đang đứng diễu võ giương oai kia đã choáng váng ngã xuống đất ầm ầm, đám lợn rừng sững sờ trong giây lát, khi đi tới, chúng đã ngửi thấy hơi thở của xà yêu vương, đến phản kháng cũng không dám, cả đám chỉ hộc hộc bỏ chạy!

Ân Thần giờ mới uể oải bước tới, muốn nhấc thi thể của con lợn rừng lên, nhưng Diêm La chân dài một bước, đi tới bên cạnh thi thể, không nói hai lời mà rút cái dao ba mặt thọc trên cổ con lợn rừng, chỉ thoáng chốc máu chưa đông lại phun ra!

Ân Thần đã nhìn đến choáng váng rồi.

Đã thành xác chết rồi mà vẫn không tha cho người ta! Thù lớn đến mức nào chứ!

Anh như thế này, đợi khi anh tỉnh lại rồi, cô còn có thể có một cái xác còn nguyên không?! Không thể chết thành Mãn Hán toàn tịch được!

Diêm La không để ý đến vẻ mặt của Ân Thần, đợi máu của lợn rừng chảy hết rồi mới lấy chủy thủ ra, trước tiên vặt lông trên người lợn rừng, sau đó xẻ dọc bụng lợn rừng, mổ lấy nội tạng một cách gọn gàng rồi vứt đi.

Tốc độ của anh rất nhanh, chỉ thấy ánh đao vụt qua, không tới mấy phút đã hoàn toàn không nhận ra được thân thể của con lợn rừng, lúc này, anh chặt một ít cây non xung quanh, bẻ đôi chúng ra gom lại cùng nhau, dùng đá lửa đốt cỏ và hoa làm vật dẫn, rồi ném chúng vào đống củi, chẳng bao lâu đã có ánh lửa bốc lên.

Anh lấy một khúc củi dày hơn để xiên con lợn rừng lên rồi hơ trên bếp lửa bắt đầu nướng.

Động tác này giống như nước chảy mây trôi, đợi Ân Thần sực tỉnh lại thì thấy trước mặt là một con lợn rừng nướng đang nhỏ giọt dầu.

"Máu và nội tạng thấm vào thịt ăn không ngon, phải vệ sinh sạch sẽ." Anh ngồi xuống tảng đá vỗ vỗ vào bên cạnh: "Sợ lửa à? Lại đây đi, chút nữa cho em nếm thử đồ ăn ngon."

Diêm La chuyên tâm nướng thịt, thậm chí còn lấy trong túi một gói gia vị ra, lâu lâu lại quét một lớp lên bề mặt thịt lợn.

Mùi dầu kèm theo mùi thơm của thịt đậm đà phiêu tán, Ân Thần lặng lẽ nuốt xuống.

Từ khi đến thế giới này, vì để đảm bảo không bị sụp đổ hình tượng, cô chưa từng ăn đồ chín, một nữ vương xà tinh sao có thể đốt lửa chứ đúng không?

Diêm La sợ lần đầu tiên cô ăn không quen, cho nên cố ý nướng nửa thân lợn rừng, sau đó anh kéo chiếc lá lớn xé nửa cái chân sau của con lợn rừng đưa cho Ân Thần: "Ăn thử đi."

Ân Thần dè dặt lấy về, giả vờ đánh hơi, rồi cắn một miếng, hai mắt trừng lên ngay lập tức.

Mùi thơm này… thật không dám tin!

Ân Thần không ngờ tên Diêm La này lại là một tay cừ khôi, tài nấu nướng của anh lại càng tuyệt hơn!

Miệng của Ân Thần dính đầy dầu, chân sau của một con lợn to hơn cả đầu cô, cô dùng cái miệng anh đào đó để ăn hết mà không tốn nhiều sức, sau khi nhấm nháp, cô liếʍ môi nhìn Diêm La với vẻ mặt vẫn chưa đã thèm.

Tốc độ ăn của Diêm La cũng rất nhanh, nhưng vẫn không thể so với người phi nhân loại này, anh lại cắt một miếng thịt nhỏ ra, sau đó đẩy gần hết bộ xương lợn còn sót lại về phía cô.

Ân Thần nghi ngờ nhìn bụng của anh, nghĩ đến mấy ngày trước anh đã ăn ít thế nào, cảm thấy mình không thể không biết xấu hổ mà giành dinh dưỡng với người bị thương được, nên quay đầu lại —— không ăn nữa!

Diêm La cong môi: "Vậy thì em lại đi bắt một con về, anh nướng rất nhanh."

Ý kiến này hay!

Ân Thần phi ra, không lâu sau, đã quay lại với rất nhiều thứ, ngoài những con lợn rừng, còn có linh dương, có một số loài chim thịt non mềm, thậm chí đến cá cũng bị đập bắt tận mấy con!

Diêm La cũng không chê phiền, anh nướng từng con một trên lửa, lần này nướng chín hơn, mùi thơm cũng nồng hơn, khiến Ân Thần không thể rời mắt khỏi cảnh dầu đang nhỏ xuống!

Một người một xà tinh ăn sạch đồ ăn, chỉ còn lại một đống xương.

Ân Thần ăn bữa cơm vui vẻ nhất trong mấy ngày nay, sau khi ăn uống xong, xà tinh lười biếng nằm trên phiến đá, hai má đỏ bừng ánh lửa, biểu hiện ra ý thoả mãn.

Diêm La nhặt một ít củi chất thành đống để đốt, trời tối hẳn, đường khó đi, tối nay định qua đêm ở đây.

Anh châm lửa, quay lại thì thấy Ân Thần đang uể oải nằm bò trên phiến đá.

Cuối cùng không thể chịu đựng được, anh nhẹ nhàng véo mặt cô——