Ngày hôm sau, Tô Tuyết Vi lại đến công ty làm việc. Tin tức đêm qua đã lặng lẽ lan tràn làm tất cả mọi người đều biết cô bị Tề Huyên ác chỉnh.
Đương nhiên cũng có rất nhiều lời đồn nhảm nói Tô Tuyết Vi trên thực tế đã ngủ với Tổng giám đốc. Bằng không, đường đường là Tổng giám đốc, tại sao lại vì một nữ nhân không có bối cảnh mà trở mặt với vị hôn thê của mình.
Cô đang ở trong nhà vệ sinh thì đã vô tình nghe thấy một số cô gái thảo luận.
"Thật sự là không nghĩ tới, Tô Tuyết Vi bình thường thoạt nhìn đứng đắn không chịu nổi, cư nhiên thành công câu được con cá lớn như Hạ tổng, thật sự là không tầm thường."
"Cái gì đứng đắn, Tổng giám đốc vì cô ấy hận không thể cùng Tề tiểu thư giải trừ hôn ước, cô ấy lại không có bối cảnh gì. Ta xem bề ngoài thoạt nhìn đoan trang, nói không chừng ở trên giường chính là một yêu tinh hút máu người. Nam nhân nào lại không thích của ngon vật lạ, đừng nhìn tổng giám đốc bề ngoài lãnh đạm, nói không chừng sẽ thích thể loại như thế này!"
"Đúng vậy, tôi nghe nói Tiểu Hứa ở phòng bảo vệ thích cô ấy, Tiểu Lý ở phòng nhân sự nói, lúc trước còn thấy Tiểu Hứa véo mông cô ấy đấy!"
"Tao như vậy? Khó trách đem hồn Hạ tổng đều câu đi!"
Thanh âm thảo luận dần dần nhỏ đi, Tô Tuyết Vi mới từ trong phòng vệ sinh đi ra.
Cô có thể đi làm ở đây vừa vặn chứng tỏ Hạ Minh vô cùng chính trực, trong lòng không có quỷ. Còn có tiểu Hứa kia, lúc nguyên chủ vừa đến công ty, đối phương cho rằng cô dễ khi dễ, đi lên động tay động chân, lúc này đã bị cô giáo huấn. Kết quả đối phương lại đi khắp nơi nói xấu cô, hủy thanh danh của cô.
Tô Tuyết Vi từ nhà vệ sinh đi ra, trở lại chỗ ngồi của mình, nhanh chóng viết một bức thư xin từ chức. Sau đó cô đi thẳng đến phòng nhân sự.
Không bao lâu sau, lá thư từ chức này liền đi lòng vòng rồi mới đến được bàn làm việc của Hạ Minh.
Dù sao cô từng là thư ký tổng giám đốc, lại bị tổng giám đốc đặc biệt coi trọng nên bộ phận nhân sự không dám dễ dàng phê chuẩn.
Nhìn thấy thư từ chức, Hạ Minh sửng sốt một lát, đột nhiên có loại cảm giác buồn bã mất mát.
Anh chưa bao giờ nghĩ Tô Tuyết Vi sẽ từ chức bởi vì cô là một nhân viên có trình độ nên dù ở bất kể ở vị trí nào đều có thể tạo ra lợi nhuận rất lớn cho công ty.
Hơn nữa, hắn kìm lòng không được lại nhớ lại bầu không khí kiều diễm bên trong xe. Cánh tay trắng như tuyết giống như dây leo quấn lấy cổ hắn, đường cong linh lung cùng thân thể hắn dán chặt vào nhau.
Hương thơm trái cây champagne nhàn nhạt trên người cô giống như một trái cây chín màu đỏ tươi trên ngọn cây đang chờ đợi để hái và mυ'ŧ.
Hắn khắc chế lại suy nghĩ của mình, rồi lại bảo thư ký đi thông báo Tô Tuyết Vi đến phòng làm việc của hắn một chuyến.
Tô Tuyết Vi đẩy cửa đi vào, cô đón nhận ánh mắt chăm chú của Hạ Minh.
Anh mang theo đánh giá nhìn cô từ đầu đến cuối một lần. Tóc dài búi tỉ mỉ cộng với âu phục màu đen cùng chiếc váy dài đến đầu gối, quả nhiên là một chút tình thú cũng không có.
Nhưng chỉ cần lưu tâm nhìn kỹ liền có thể biết cô cố ý. Hắn có thể nhìn ra được sau bộ đồ này là một thân thể mềm mại như thế nào.
Đôi mắt sáng như nước cùng với đôi chân thẳng tắp dưới làn váy giống như một vị nữ thần.
"Lúc trước cám ơn anh đã trợ giúp, quần áo tôi đã giặt qua."
Tô Tuyết Vi trả lại âu phục trong túi giấy cho Hạ Minh, sau khi nghiêm túc cảm tạ mới hỏi đối phương mục đích khi tìm mình tới.
Hạ Minh nhìn lá thư từ chức trên bàn mình, trầm mặc không nói. Sau một thời gian dài, anh hỏi, "Tại sao em lại từ chức? Là do mức lương không đủ cao hay công việc quá mệt mỏi?"