Tô Tuyết Vi bỗng mím chặt môi, cô duy trì biểu tình lãnh đạm quen thuộc của nguyên chủ. Nhìn chằm chằm tầm mắt Tề Huyên, Tô Tuyết Vi cười khẽ một chút.
Nhiệm vụ của cô khi ở thế giới này rất đơn giản, đó chính là lấy thân thể của mình để trả thù.
Vốn cô cũng thập phần khinh thường hành vi đi cướp đoạt đồ đạc của người khác để chứng minh mị lực của mình cho đến khi tất cả những gì mình trân quý đều bị người ta lấy đi.
Tô Tuyết Vi từng sinh ra trong xã hội thượng lưu, là cô gái duy nhất trong nhà nên cô được sủng ái tựa như công chúa, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa.
Sau đó con gái của quản gia du học trở về, vị hôn phu thì thay lòng đổi dạ, thanh mai trúc mã từ nhỏ cùng nhau lớn lên lại di tình biệt luyến. Từ đó về sau, cô giống như ma quỷ, đi tìm đối phương gây phiền toái, nhưng mỗi lần đều không làm được gì đối phương, còn làm cho phụ thân đệ đệ đều cảm thấy cô ngang ngược vô lý lại còn kiêu căng ương ngạnh. Thật sự quá đáng.
Sau đó, cô được xác nhận không phải là con gái ruột của cha mình. Cha mẹ ly hôn, cô và mẹ bị đuổi ra khỏi cửa, cô phải chịu hết sự ủy khuất giễu cợt của người đời, nhất thời nghĩ không thông nên đã làm chuyện ngu ngốc.
Sau khi chết, Tô Tuyết Vi mới phát hiện, thì ra mình bất quá chỉ là nữ phụ độc ác trong một quyển thịt văn. Tất cả những gì mà cô làm, từ đầu đến cuối đều phục vụ câu chuyện tình yêu đẹp đẽ của nữ chủ cùng nam chủ.
Ngay cả cuối cùng khi cô tự sát mà chết, nữ chủ biết được tin tức thì chỉ nói một tiếng "Thật sự là đáng thương". Tất cả đều là để cho các nam chủ bên cạnh mình đều vì bộ dáng thiện lương thuần khiết của cô ta mà càng yêu cô ta hơn.
Cô không cam lòng khi phải chết như thế. Cũng may là có thể gặp được hệ thống nên cô mới có cơ hội làm lại. Chỉ cần cô hoàn thành tất cả nhiệm vụ mà hệ thống công bố thì cuối cùng sẽ có một ngày được sống lại trong hiện thực.
"Không sao, ta lau một chút là được rồi."
Nói xong, Tô Tuyết Vi từ trên bàn lấy ra một cái khăn mặt rồi lau sạch sẽ rượu trên người. Khi lau đến ngực, lực đạo tuy rằng không nặng nhưng bầu ngực khổng lồ lại mãnh liệt lắc lư giống như bánh pudding trên đĩa.
Rượu làm ướt váy trên người cô, khiến nó dán chặt vào đường cong trên cơ thể làm cho không khí trở nên ái muội. Nhưng bản thân cô lại không hề phát hiện mà vẫn lộ ra bộ dáng điềm đạm đáng thương cùng ẩn nhẫn.
Nhìn thấy hình ảnh này thì những người đàn ông ở đây không ai không cảm thấy miệng khô lưỡi khô. Họ chỉ hận mình không phải là chiếc khăn ăn kia, như vậy có thể tiếp xúc gần gũi với ngực của mỹ nhân.
Bất quá nghĩ lại, vẫn không có ai đi tới cứu vớt tiểu đáng thương này.
Tất cả mọi người trong lòng biết rõ, cô là người Tề đại tiểu thư kia muốn đối phó.
Hạ Minh đang ở xa nghe thấy âm thanh dị thường, đi tới thì nhìn thấy bộ dáng chật vật của Tô Tuyết Vi cùng biểu tình giả vờ áy náy của Tề Huyên. Hắn rất nhanh hiểu được đã xảy ra chuyện gì nên sắc mặt dần dần có chút khó coi.
Tuy rằng hắn đã nói qua với Tề Huyên vô số lần, Tô Tuyết Vi chỉ là nhân viên của hắn nhưng đối phương vẫn lo lắng như cũ. Đã vậy cô ta còn nhiều lần ám chỉ rõ ràng để cho anh ta hãy tránh xa và đuổi cổ cô ấy.
Hạ Minh vẫn không có đồng ý bởi vì Tô Tuyết Vi vô luận là học thức hay là năng lực nghiệp vụ đều đứng số một số hai.
Hơn nữa trong thời gian cô làm thư ký của anh, cô còn có thể nhớ rõ danh sách khách hàng giúp anh chưa từng xảy ra sai sót trong mỗi bữa tiệc rượu.
Có đôi khi chỉ cần một ánh mắt thì đối phương liền biết hắn muốn nói cái gì. Một nhân tài phù hợp với tâm ý của hắn như vậy, hắn tất nhiên sẽ không dễ dàng buông tha.
Tô Tuyết Vi một thân chật vật, trên tóc còn dính chút rượu. Từng giọt rượu chậm rãi ngưng tụ, nhỏ giọt trên chiếc cổ thon dài trắng nõn của cô. Chất lỏng màu champagne chiếu rọi những ánh sáng rực rỡ. Nó theo đường cong cổ cô, cuối cùng cũng chui vào khe hở giữa hai đỉnh núi.
Hạ Minh vội vàng dời tầm mắt. Hắn cởϊ áσ khoác âu phục của mình ra, ở trong ánh mắt dần dần lạnh như băng của Tề Huyên liền đắp lên vai Tô Tuyết Vi.
"Tuyết Vi, tôi bảo tài xế đưa em về trước."
"Này, Hạ Minh, vị hôn thê của anh ở đây, anh như vậy có phải là quá không nể mặt cô ấy hay không." Hảo tỷ muội bên cạnh Tề Huyên bất mãn kêu lên.
Tề Huyên cố gắng khống chế biểu tình càng lúc càng vặn vẹo, cố gắng nở nụ cười, giải thích cho Hạ Minh: "LiLy, đừng như vậy, quần áo Tiểu Tô bị bẩn nên hắn mới làm vậy.”
Tô Tuyết Vi ngẩng đầu nhìn người đàn ông vì nàng giải quyết cục diện xấu hổ kia, ánh mắt cô không khỏi sáng lên. Mọi chuyện có chút thú vị rồi đây.