Nữ Đế: Phu Quân Ẩn Cư Mười Nam, Một Kiếm Trảm Tiên Đế

Chương 14:

Lục Trường Sinh vội vàng chạy nhanh mấy bước, chờ chạy đến cách Lý Hiên còn có mười mét, thanh âm già nua đột nhiên vang lên.

"Ông trời của ta ơi, thật sự là Hồng Diễm Hoa, sư tôn ngươi lại trước thời hạn giúp ngươi tìm được? Làm sao có thể?"

Hắc Hoàng không dám tin mà truyền âm, bên trong thanh âm già nua mang theo rung động nồng nặc.

Hắn thật sự là không nghĩ ra, đây rốt cuộc là tại sao.

Rõ ràng năm đó hắn tìm mười năm, đều không tìm được một gốc Hồng Diễm Hoa.

Nhưng bây giờ thì hay rồi, Lục Trường Sinh sư tôn Lý Hiên, trong nháy mắt liền tìm được Hồng Diễm Hoa.

Chênh lệch như thế, thật sự là làm Hắc Hoàng không thể nào chấp nhận được.

"Chẳng lẽ nói, vận mệnh của sư tôn Lý Hiên của ngươi cũng rất bất phàm? " Hắc Hoàng truyền âm nói.

"Có thể, nếu không sư tôn làm sao lại nhìn ra vận mệnh của ta? " Lục Trường Sinh nghiêm mặt nói.

"Nhưng ta luôn cảm thấy có gì đó là lạ."

Hắc Hoàng tiếp tục truyền âm, trong lòng lộ ra hoài nghi nồng nặc, thậm chí chuẩn bị tìm cơ hội thử Lý Hiên một chút, xem xem đến cùng có phải hay không vận mệnh bất phàm.

Cứ như vậy, mọi người ở cửa khe núi tập hợp, chào hỏi lẫn nhau rồi đi về phía Trấn Bắc Thành.

"Sư tôn, cái đóa Hồng Diễm Hoa này là cho ta sao? Ngài làm sao biết Hồng Diễm Hoa là tài liệu chính để giải trừ phong ấn của ta đây?"

Trên quan đạo.

Lục Trường Sinh nhìn Lý Hiên vuốt vuốt cái đóa Hồng Diễm Hoa kia, không nhịn được hỏi, cả người đều lộ ra rất kích động.

"Ừm."

Lý Hiên ừ một tiếng, ánh mắt quét về phía Lục Trường Sinh, ngay sau đó nhìn về phía chiếc nhẫn màu đen trên ngón tay của hắn.

Đóa hoa này là Tần Nguyệt đưa cho hắn, Lý Hiên căn bản không có coi là chuyện đáng kể, nhưng bây giờ nhìn lại, đóa hoa này tác dụng phi phàm.

Từ trong giọng nói của Lục Trường Sinh mới vừa rồi, Lý Hiên hiểu được tác dụng đại khái của cái đóa Hồng Diễm Hoa này, suy tính ra có người tiếp xúc với Lục Trường Sinh, nói cho hắn phương pháp giải trừ phong ấn.

Mà người này, tỷ lệ rất lớn chính là chiếc nhẫn màu đen này, cũng chính là Hắc Hoàng.

Nghĩ tới đóa hoa này là tài liệu chính giải trừ phong ấn, Lý Hiên ung dung thản nhiên nói.

" Chờ đi Trấn Bắc Thành, ngươi gom đủ tài liệu còn lại rồi tới tìm ta."

"Vâng sư tôn, ta nhất định trong thời gian nhanh nhất, tìm tới tất cả tài liệu. " Lục Trường Sinh kích động nói.

" Ừ, đi thôi."

"Vâng sư tôn."

Đội ngũ tiếp tục lên đường.

Lục Trường Sinh nghĩ đến tư chất của mình sắp giải phong, hắn liền vui vẻ muốn la to.

Vẫn là Hắc Hoàng nhắc nhở một câu, lúc này mới làm Lục Trường Sinh miễn cưỡng đè xuống tâm tình kích động.

"Hắc Hoàng, đóa hoa này thật sự là Hồng Diễm Hoa sao? " Lục Trường Sinh kích động lần nữa hỏi trong đầu.

"Đúng, tuyệt đối là Hồng Diễm Hoa, chỉ cần ngươi đi Trấn Bắc Thành mua được tài liệu phụ trợ, là có thể giải trừ phong ấn, tu hành võ học, sư tôn ngươi thật là khiến cho người nhìn không thấu."

Hắc Hoàng lần nữa truyền âm, trong thanh âm lộ ra bất đắc dĩ.

"Hắc Hoàng, ngươi mới vừa rồi dò xét sư tôn ta rồi hả? " Lục Trường Sinh hỏi lần nữa.

"Đúng, ta không có nhận ra được bất cứ dị thường nào, cảm giác hắn chính là một võ giả luyện thể tầng bảy thông thường, nhưng hắn lại phát hiện ta.

Mới vừa rồi hắn nhìn chăm chú chiếc nhẫn màu đen một lúc lâu, rõ ràng cho thấy đang cảnh cáo ta, trọng điểm là khi ta dò xét hắn không cảnh cáo, dò xét xong rồi hắn mới cảnh cáo.

Điều này giống như là đang nói: Cho ngươi cơ hội dò xét, ngươi cũng không dò xét ra cái gì, cũng đừng mất mặt xấu hổ."

Hắc Hoàng bất đắc dĩ nói, là Hắc Hoàng cai quản một mảnh đại lục, hắn cái gì cũng không dò tra được, còn bị người khinh bỉ nhìn, điều này làm hắn rất bất đắc dĩ.

"Ngươi nói sư tôn có thể nhìn thấy ngươi? Lúc trước ngươi không phải nói sư tôn không cách nào phát hiện ngươi sao? " Lục Trường Sinh tiếp tục hỏi.

"Cho nên ta mới nói nhìn không thấu được sư tôn ngươi, quên đi, ta vẫn là cách xa sư tôn ngươi một chút đi, linh hồn yếu ớt của ta nhưng mà không đỡ được một đòn của cường giả."

Hắc Hoàng cảm thấy vẫn là kinh sợ một chút mới tốt, cũng không muốn gây phiền toái, nhỡ như bị Lý Hiên đập chết, Hắc Hoàng hắn liền hoàn toàn toi đời.

"Chuyện này. . ."

Lục Trường Sinh trầm mặc, lúc trước hắn cảm thấy Hắc Hoàng là cường giả một mảnh đại lục, nhất định là có phong độ cường giả.

Kết quả bây giờ thì hay rồi, bị sư tôn Lý Hiên cảnh cáo một chút, Hắc Hoàng liền một mặt kinh sợ, loại tương phản này làm Lục Trường Sinh có chút không tiếp thụ nổi.

"Được rồi, linh hồn của ngươi suy yếu, ngủ say trước đi, chờ ta mua đủ tài liệu rồi sẽ gọi ngươi. " Lục Trường Sinh nói.

"Tốt tốt, vậy trước tiên như vậy, về sau lúc có sư tôn ngươi ráng đừng gọi ta, ta ngủ say đây."

"Được!"

Lục Trường Sinh cạn lời mà đáp, cảm giác vẫn là sư tôn của mình càng đáng tin hơn, vị cường giả tên Hắc Hoàng này nhất định chính là kẻ nhát gan.

Song cảm giác xa cách với sư tôn quá mạnh, càng giống như là trưởng bối uy nghiêm, ngược lại Hắc Hoàng cho người ta một loại cảm giác như bạn bè, khiến cho Lục Trường Sinh càng muốn tiếp xúc.

Trong ý nghĩ như vậy, đội ngũ tiếp tục lên đường, ở trên quan đạo loang loang lổ lổ, ở bên dưới trời xanh mây trắng, một đường đi về phía Trấn Bắc Thành.

Cùng nhau đi tới.

Bọn họ lại cũng không có gặp bất kỳ nguy hiểm nào, vô cùng thuận lợi đi tới Trấn Bắc Thành, hoàn thành nhiệm vụ áp tiêu.

Lý Hiên lấy được một vạn lượng tiền thù lao nhiệm vụ, dẫn theo mọi người bao một khách sạn, thu xếp cho tất cả mọi người xong, hắn một thân một mình rời đi khách sạn.