Nhu Gia cũng không ngờ tới nên vội vàng đứng dậy hành lễ, vô cùng lo sợ: "Tiểu thư không cần đa lễ, mời ngồi."
Nhu Gia lần nữa ngồi xuống nhưng tâm trạng không yên, liên tục đưa mắt ra hiệu với Tịnh Xu.
Tịnh Xu biết nàng ta khó xử nhưng ở trước mặt Bát hoàng tử, nàng lúc này cũng không biết nói gì.
Tính tình Bát hoàng tử ương bướng, nhỏ mọn, bình thường không hiếm lần ỷ vào thân phận mà khinh thường người khác. Bị hắn ta nhìn trúng nhất định là họa chứ không phải phúc.
Vả lại biểu tỷ đã có người yêu từ lâu rồi, mọi người đều đồng ý. Lần này đến đây cũng chỉ là đi ứng phó, không nghĩ rằng lại chọc đến Bát hoàng tử.
Âm thanh đàn sáo vang lên, tiệc rượu đã bắt đầu nhưng bây giờ Tịnh Xu và Nhu gia lại không hề có tâm trạng ăn uống mà mệt mỏi ứng phó với Bát hoàng tử kia, cho nên hương vị không khác gì ăn đèn cầy.
Chỉ có tiểu đạo sĩ kia khoái chí uống rượu, hết ly này đến ly khác. Ngay cả Bát hoàng tử bên cạnh cũng không nhịn được nói: "Thật sự là một người khiếm nhã, không có chút phong nhã lịch sự. Không biết An Đức Trạch sao lại nhận hắn làm con nuôi nữa."
"Bởi vì ngài ấy cảm thấy ta anh tuấn tiêu sái, phong lưu hào phóng, võ công không tầm thường, giống y đúc ngày ấy khi còn trẻ."
Tịnh Xu không ngờ hắn sẽ trả lời như vậy, cũng không biết có phải hắn uống say rồi hay không mà từ đầu đến cuối hoàn toàn giống như biến thành một người khác.
Bát hoàng tử dường như cũng không ngờ tới hắn sẽ nói như vậy nên ngay lập tức nổi giận: "Ngươi mà anh tuấn tiêu sái sao?"
"Chẳng lẽ ta không anh tuấn tiêu sái sao?" Ti nam hỏi ngược lại.
"Ta khinh! Là con trai của thái giám quèn mà còn tự cảm thấy rất vinh hạnh sao?"
"Không tính cái khinh của ngươi, ta mới không thèm tin ngươi." Ti nam nói xong rồi nhìn xung quanh, sau đó chỉ vào Tịnh Xu hỏi: "Tiểu nha đầu nhà ngươi nói đi, ta anh tuấn tiêu sái không?"
Cái này làm khó cho Tịnh Xu rồi. Cái này nàng phải trả lời làm sao chứ?
Nói anh tuấn tiêu sái thì liền đắc tội với Bát hoàng tử nên nàng không muốn. Nhưng nói không anh tuấn tiêu sái thì sẽ làm tăng thêm sự cao ngạo của Bát hoàng tử, nàng càng không muốn.
Tịnh Xu suy nghĩ một lúc rồi nói: "Đẹp hay xấu thì trong lòng mỗi người đều có tiêu chuẩn không hề giống nhau. Bất luận ta nói thế nào thì đều không thể khiến người khác phục được. Ngươi không phải nói võ công người vô cùng cao sao. Các chư vị công tử ở đây đều là người có năng lực văn chương, võ nghệ. Tốt hơn hết là các ngươi nên thi thử thì liền sẽ biết người có mạnh miệng huênh hoang không."
"Bổn cung thấy lời đề nghị của Tịnh tiểu thư không tệ, chi bằng làm theo cách Tịnh tiểu thư nói đi." Tam công chúa nghe thấy tiếng đi đến thì đúng lúc nghe đời lời nói Tịnh Xu nên liền ủng hộ chủ ý của nàng. Ngay sau đó các quý nữa cũng lập tức phụ họa theo.
"Tỷ thí tất nhiên không thành vấn đề. Có điều kiếm của ta chỉ chém yêu ma quỷ quái, không tổn hại đến con người. Hay là để lần sau tỷ thí đi." Ngay khi ti nam vừa nói những lời này thì liền hít hà một hơi, chỉ tưởng là hắn sợ rồi.
Ti nam lơ đễnh, tiếp tục nói: "Ở đây có nhiều rượu như vậy, chi bằng thi uống rượu thì như thế nào?"
"Được! Vậy thì thi uống rượu!" Không đợi Tam công chúa nói, Bát hoàng tử liền đồng ý trước, "Bổn hoàng tử đích thân thi với ngươi, ai thua thì liền cạo trọc đầu, như thế nào?"
Bát hoàng tử vô cùng tự tin vì hắn ta biết người kia vừa mới uống không ít, tính tình khi này thay đổi rất lớn, đã lộ ra dáng vẻ đã say rồi, Bản thân hắn khẳng định nắm chắc phần thắng nên lúc này nhân cơ hội làm nhục hắn một phen, cũng như làm mất đi uy phong của An Đức Trạch.
"Được, quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy. Người nào thua không cạo trọc thì là con rùa. Mọi người xin làm chứng cho." Ti nam đồng ý. Hai người liền bắt đầu thi uống.
Nhìn thấy tình huống này, Tịnh Xu không nhịn được đổ mồ hôi hột vì tiểu đạo sĩ kia. Nếu như thua, tiểu đại sĩ có lẽ sẽ biến thành tiểu hòa thượng mất.
Tịnh Xu đang khẩn trương giùm tiểu đạo sĩ thì biểu tỷ kéo tay nàng một chút rồi đến sát tai nàng nói vài câu. Sau đó hai tỷ muội liền lặng lẽ rút lui ra khỏi đám người, đi ra bên ngoài vườn.
"Bát hoàng tử cũng không phải con hổ, tỷ làm gì lại sợ hắn quá mức như vậy chứ?" Đi được khá xa, Tịnh Xu liền không nhịn được mà trêu ghẹo biểu tỷ.