Thập Niên 70: Dưỡng Oa Hàng Ngày Trên Hải Đảo

Chương 37: Lên đường(1)

Lục Diễm cẩn thận quan sát chị gái và anh rể của Tần Nhu, chị gái Tần Miên có vẻ ngoài hao hao giống Tần Nhu, tính cách ôn uyển, anh rể Trần Miễn có vẻ là người trầm mặc, không nói nhiều.

Xem ra, lúc trước anh quả ngôn thiếu ngữ là hành động cực kỳ chính xác.

Sau một đêm nghỉ ngơi, ngày hôm sau Lục Diễm vội vàng trở lại trường học, Tần Nhu ở lại nhà chị gái anh rể, ánh mắt chị gái Tần Miên nhìn cô càng ngày càng hài lòng, như thể đang nhìn một con heo.

Từ đêm hôm qua hai chị em ngủ cùng nhau, Tần Miên vẫn luôn nhìn cô bằng ánh mắt này, làm Tần Nhu rợn hết cả tóc gáy.

Tần Nhu ôm tiểu Cảnh Dực vào trong lòng, nắm lấy tay nhỏ của cậu bé vẫy vẫy với mẹ: “Chị ơi, chị đừng nhìn em nữa, nhìn con trai chị đây này."

Hai đứa trẻ Cảnh Hoa và Quyên Quyên ở tuổi này không phải là cái tuổi ngồi yên, không biết đã chạy ra ngoài chơi từ lúc nào. Anh rể đi ra ngoài làm việc, chỉ còn lại hai chị em ở trong nhà, chị gái Tần Miên cũng sắp phải ra ngoài.

Tần Miên bật cười, quở trách liếc nhìn Tần Nhu: "Chị chuẩn bị đi ra ngoài, em chăm sóc Cảnh Dực giúp chị."

Tần Nhu giải ngũ ở nhà, còn phải chờ hai tuần nữa mới lên đường đi tới đảo Quỳnh Châu, chờ Lục Diễm giải quyết xong chuyện trong trường, vậy nên cô ở nhà trông con giúp chị gái anh rể.

"Chị cứ yên tâm đi."

Tần Nhu bảo đảm, cô từng tốt nghiệp sư phạm chuyên ngành mầm non, chuyên chăm sóc trẻ con.

Chờ chị gái Tần Miên rời đi, trong nhà chỉ còn lại Tần Nhu trông cháu nhỏ... cháu trai nhỏ ở nhà, Tần Nhu nhìn cậu nhóc an an tĩnh tĩnh trong lòng mình, trước kia Tần Nhu nghĩ đây là cháu nhỏ của cô, nhưng giờ ngẫm lại, nên là cháu ngoại trai mới đúng.

Nhưng ở quê nhà Tần Nhu, nhìn chung là không có sự phân biết giữa cô và dì nhỏ, được gọi chung là dì nhỏ gì đấy, vì vậy bọn họ không quá nhạy cảm với những quan hệ này.

"Cảnh Dực, ngoan, cháu nhìn vào mắt dì nhỏ này."

Trần Cảnh Dực suốt ngày im lặng, chỉ một mình cậu bé cũng có thể làm một cây nấm nhỏ ở trong góc, là nấm nhỏ đến bong bóng cũng lười phun.

Người bình thường trông nom đứa trẻ thế này, người lớn sẽ cảm thấy nhàn nhã, bởi vì ngoài việc không có khả năng tự chăm sóc mình, ra, chỉ cần cho cậu bé ăn mặc tử tế, những thời gian còn lại cậu bé đều không ồn ào không quậy phá.

Tần Miên không có quá nhiều thời gian, nên cũng cứ chăm lo cậu ấy như vậy.

Nhưng Tần Nhu biết, không thể để mặc cho cậu nhóc này cứ làm nấm ở trong góc được. Cô kiên nhẫn nói chuyện với cậu bé, bảo cậu bé nhìn thẳng vào mắt mình lúc nói chuyện, kể chuyện cho cậu bé, dạy cậu bé cắt giấy vẽ vờ, dạy cậu cách dùng đũa dùng thìa, nghĩ cách rèn luyện khả năng phối hợp ngón tay cho cậu bé.

"Cảnh Dực? ... Cảnh Dực? Bạn nhỏ Cảnh Dực?"

Trần Cảnh Dực không quá nhạy cảm với những âm thanh khác, nhưng cậu bé rất thích giọng nói của Tần Nhu, người khác gọi cậu bé, cậu rất ít khi đáp lại, nhưng lúc Tần Nhu gọi cậu, cậu ấy sẽ giật mình ngẩng đầu lên, thoát ra khỏi trạng thái nấm.

Tần Nhu ngồi xổm người xuống, cố kiên nhẫn gọi cậu bé từng tiếng từng tiếng, để cậu nhóc nhìn về phía mình. Qua một hai ngày, cậu bé cũng dần được Tần Nhu bồi dưỡng thành phản xạ có điều kiện, chỉ cần Tần Nhu gọi cậu bé, cậu bé sẽ nhìn Tần Nhu.

Còn thốt ra hai chữ: "... Dì nhỏ?"

Giọng nói mềm mại, nghe không rõ ràng cho lắm, nhưng chỉ cần cậu bé nguyện ý lên tiếng, Tần Nhu sẽ cùng lặp đi lặp lại từng chữ một với cậu bé.

"Cảnh Dực, ôm, dì nhỏ..."

"... dì nhỏ... à, mẹ?"

Dần dần, Trần Cảnh Dực nói được rất nhiều từ đứt quãng. Tần Miên nghe con trai nói chuyện, mắt cũng nóng bừng lên, con trai nguyện ý nói chuyện, làm cô ấy vui mừng khôn siết.

"Dì nhỏ!!"