Thập Niên 70: Dưỡng Oa Hàng Ngày Trên Hải Đảo

Chương 30: Phông nền (3)

La Bối Bối nhìn chiếc valy da mới tinh bên chân Tần Nhu, đôi mắt cũng sắp chua lòm. Sĩ quan Lục nhân đúng là người hào phóng, mua cho Tần Nhu một chiếc valy đựng hành lý, cũng không biết bên trong còn mua thứ gì khác.

Mấy người ngậm kẹo trái cây trong miệng, nhưng không cảm nhận được chút ngọt ngào nào, chỉ cảm thấy chua muốn chết đi được.

"Tần Nhu, cô thật sự muốn đi theo sĩ quan Lục ra ngoài hải đảo hả?"

"Đi tới đó chưa chắc đã có cuộc sống tốt, nơi đó chắc chắn là không thể so được với Tân Thành, tìm một người đàn ông Tân Thành kết hôn, sau này ở lại Tân Thành tốt hơn nhiều."

La Bối Bối ghen tị nói: "Tần Nhu, trước kia đảo Quỳnh Châu từng là đất lưu đày, thời cổ đại thường đày phạm nhân tới đó, bây giờ cô hối hận vẫn còn kịp đấy."

Lúc biết Tần Nhu sắp theo quân ra đảo Quỳnh Châu, La Bối Bối còn quan tâm hơn cả bản thân cô, cô ta nhanh chóng ra ngoài tiệm sách Tân Hoa Xã, tìm kiếm tất cả các thông tin có liên quan đến đảo Quỳnh Châu, nhìn hòn đảo Quỳnh Châu nằm ở phía nam của bản đồ, lúc thì cô ta cảm thấy hâm mộ, hâm mộ Tần Nhu có thể gả cho sĩ quan hải quân trẻ tuổi đẹp trai, lúc lại lại an ủi mình là điều kiện ở đảo Quỳnh Châu rất gian khổ, Tần Nhu phải đi qua đó chịu khổ.

Tần Nhu nhất định sẽ phải chịu khổ ở nơi địa ngục đó!

Đúng vậy, Tần Nhu, sao cô không cân nhắc kỹ vào, nơi đó xa lắm, nghe nói là cách đây mấy nghìn cây số!"

Hiện tại điều kiện giao thông rất kém, hầu hết mọi người đều sống bế tắc trong một khu vực nhỏ, nên mọi người thật sự rất khó tưởng tượng được nếu phải đến một nơi xa xôi.

“Nơi đây từng là đất lưu đày à? Vậy chắc môi trường ở đấy khắc nghiệt lắm nhỉ? Tần Nhu, cô thật sự có thể chịu khổ nổi không?"

"Tần Nhu, cô vậy là bốc đồng quá rồi, sĩ quan Lục nhân tốt thì tốt thật, nhưng anh ấy sắp phải đi tới đảo Quỳnh Châu đấy, cô đi theo anh ấy là sẽ phải lên đảo chịu khổ, còn là nơi xa xôi nữa chứ."

Tần Nhu cười nói: "Mọi người đừng lo, không chừng tôi không phải chịu khổ đâu, tôi từng ăn quả vải, mọi người đã từng nghe câu thơ, ngày ăn ba trăm quả vải, mãi mãi làm người Lĩnh Nam."

Cô vốn là người Lĩnh Nam.

Đường Nhụy Bạch nói: "Còn ăn vải nữa, chờ cô tới đó, xem cô có còn cười được nữa không."

"Không chừng vừa xuống thuyền, mới tới được mấy ngày đã khóc lóc đòi về rồi ấy chứ." La Bối Bối nghĩ như vậy, lại nhìn chiếc valy hành lý bên chân Tần Nhu, trong lòng cô ta cảm thấy thoải mái hơn.

Anh chàng sĩ quan họ Lục kia đúng là kiểu người thả con săn sắt, bắt con cá rô, lừa cô gái ngốc nghếch ra hoang đảo, khiến cô phải chịu khổ chịu mệt.

“Sau này qua đó, cô nhất định phải viết thư về cho chúng tôi đấy, phải gửi cả ảnh nữa!"

Tần Nhu tuyệt đối sẽ khóc lóc đòi về.

“Nếu có cơ hội, chúng tôi nhất định sẽ lên đảo thăm cô."

Trong căn tin trường học, sau khi lấy cơm xong, Lục Diễm và Uông Viễn Chinh cùng ngồi đối diện nhau.

"Lục Diễm... cậu thật sự đã suy nghĩ kỹ rồi?" Uông Viễn Chinh vặn nắp hộp ớt cay ra, anh ấy là người Tứ Xuyên, không thể nào rời xa ớt được, mặc kệ đi tới đâu, anh ấy cũng phải mang theo một hộp tương ớt cay do nhà mình làm.

Đặc biệt là đi tới Tân Thành, cần phải có ớt cay mới ăn cơm được.

"Anh chia cho tôi một ít đi, sau này tôi cũng bắt đầu ăn ớt cay." Lời này của Lục Diễm có hai nghĩa, là người Hoàng Đảo, lúc trước anh không ăn ớt.

Bây giờ cưới quả ớt nhỏ về, anh cũng bắt đầu nếm thử ớt cay.

Uông Viễn Chinh múc cho anh một muỗng tương ớt, tương ớt mẹ anh ấy làm còn cho thêm các loại gia vị khác như đại hồi, tiểu hồi, hoa tiêu… vừa cay lại vừa thơm, ớt đỏ đủ cay, thêm đại hồi có vị ngọt khác lạ, tất cả hương vị hòa vào trong tương ớt, ăn cực kỳ ngon, phù hợp với sở thích của anh ấy, tương ớt phối hợp với cơm cũng có thể ăn được mấy bát cơm.