Lần này Thịnh Li tỉnh như sáo, cô lục tục bò dậy khoác áo choàng lên vai toan ra mở cửa, đến cửa rồi bước chân đột ngột khựng lại, cô đứng sau cửa hỏi dò: “Dư Tiểu Trì, cậu có lừa chị không?”
Dư Trì thờ ơ đáp trả: “Chị mở đi rồi biết.”
Cửa mở ….
Lỡ không có người, ôi trời ơi quê lắm, không biết giấu mặt đi đâu luôn.
“Tỉnh chưa?” Dư Trì lại hỏi, giọng nói mang theo ý cười dửng dưng, “Tỉnh rồi thì tôi cúp.”
Thịnh Li hít sâu một hơi, mới sáng ra đã bị con rùa rụt cổ này hãm hại, thất sách quá, cô hậm hực siết chặt điện thoại.
Cô vào phòng vệ sinh, sau đó đột nhiên đi vọt ra, cẩn thận từng li từng tí mở cửa ti hí nhổm đầu ra ngoài.
Hành lang trống trơn, Thịnh Li bị lừa.
Đúng bảy giờ, Thịnh Li ôm tâm trạng ủ ê xuống lầu, tài xế đang đợi ở cổng.
Từ khách sạn đến trường quay mất mười phút, Thịnh Li nhìn thấy Dư Trì ngoài phòng hoá trang. Hôm nay cậu không mang theo máy tính, ung dung dựa vào tường đeo tai nghe, từ tốn giương mắt nhìn cô, hình như tâm trạng cậu khá tốt.
Thịnh Li cảm thấy, hôm nay là ngày cậu vui nhất kể từ khi cô giữ cậu lại làm trợ lý.
Cô rảo bước về phía Dư Trì, đứng trước mặt cậu nhẹ giọng hỏi: “Lừa người khác có vui không?”
Khóe miệng Dư Trì cong lên: “Cũng được.”
Thịnh Li ậm ờ gật đầu: “Vui thì tốt, nhưng cẩn thận có ngày lật xe.”
Trên tay thợ trang điểm cầm bánh trứng, thò đầu ra cười: “Chào buổi sáng LiLi, Dư Trì mang đồ ăn sáng đến nè.”
Đoàn phim có chuẩn bị bữa sáng, nhưng hiếm khi nào có món bánh trứng.
Thịnh Li cực thích ăn bánh trứng, đôi khi sẽ bảo Viên Viên nhờ đầu bếp khách sạn làm giúp, có lúc sáng tinh mơ sẽ chạy ra ngoài mua bằng được. Cô nhìn chiếc hộp dùng một lần đựng bánh trứng trên bàn, hớn hở quay đầu nhìn Dư Trì: “Cuối cùng cũng có một chút cảm giác của trợ lý rồi, còn nhớ cả việc tôi thích ăn món gì.”
Dư Trì nhìn cô, lấy điện thoại mở Weixin đưa qua, ý bảo cô tự xem.
Thịnh Li ngờ ngợ đón lấy, Viên Viên béo còn đang nằm viện gửi cho Dư Trì một phần tài liệu word mang tên Những điều cần biết khi làm trợ lý của LiLi. Thời gian gửi là mười hai giờ rưỡi khuya.
Có một dự cảm chẳng lành nhen nhóm trong lòng Thịnh Li, cô ấn vào xem, càng xem càng choáng, làm gì chỉ có một vài điều, mà là có mấy trăm điều được chưa?! Bên trong ghi lại rất tỉ mỉ những sở thích và thói quen của cô, kỹ đến mức còn liệt kê những điều như: Nhiệt độ lý tưởng của nước trong bình giữ nhiệt là 50 độ, thời gian ngủ nướng lâu nhất là bao nhiêu, thời gian nhanh nhất có thể thức dậy là mấy phút, nếu cô lười quá không dậy nổi thì phải làm sao?
Đến cả khi cô phát cáu, phải dỗ cô thế nào cũng ghi ra!
Còn có, một loạt số điện thoại của những người có thể liên hệ trong nội bộ đoàn phim- khi xảy ra chuyện gì thì nên tìm đến ai?
Toàn bộ tài liệu có tổng cộng 8868 chữ, trầm cảm thật sự.
Thịnh Li thừ người một lúc, lần đầu có cảm giác bị người ta bán, người bán cô còn là nhỏ trợ lý thân tín tri kỷ của mình.
Dư Trì thờ ơ nhìn cô, cười giễu: “Chuyện của chính chị mà đọc lâu vậy sao?”
Thịnh Li: “……”
Trong lòng cô đang trù tính, đợi tới khi Viên Viên béo xuất viện, cô nên luộc cô ấy hay là chiên cô ấy đây?
Thịnh Li mím chặt môi, không nói không rằng xử lý sạch sẽ phần tài liệu kia, sau khi xóa xong trả lại điện thoại cho cậu, thản nhiên đáp lời: “Mấy điều ghi trong này không chính xác 100% đâu, tôi xóa rồi.”
“Không sao.” Dư Trì nhận điện thoại, chẳng màng lời cô nói, “Tôi nhìn qua là nhớ.”
Thịnh Li: “……”
Cô trừng mắt với cậu, xoay ngoắt người vào phòng hoá trang nói với thợ trang điểm: “Ăn xong chưa? Bắt đầu trang điểm thôi.”
Lúc trang điểm, Thịnh Li tức nổ phổi nhắn Weixin cho Viên Viên: [Viên Viên béo, em quả thật là một đồng chí tàn tật có phẩm chất kiên cường? Tối qua vừa phẫu thuật xong, còn đang nằm viện mà đánh được tệp văn bản dài 8868 chữ, em làm phẫu thuật giả phải không?]
Loáng cái Viên Viên đã trả lời, gửi qua một loạt icon ấm ức: [Phẫu thuật thật mà! Cắt bỏ ruột thừa thật luôn mà! Em đau tới tỉnh luôn!]
Viên Viên: [Cũng không phải tối qua em viết, mà trước giờ em đều ghi lại, đây là thành quả tích góp ngày này qua tháng khác đó.]
Thịnh Li: [Sao chị không biết em còn có thành quả nghiên cứu này?]
Viên Viên: [Bởi vì em là trợ lý! Miễn em chăm sóc chị tốt là được, chị không cần biết đâu, có một vài thói quen đến chị còn không biết, là do em quan sát mỗi ngày rồi đúc kết ra đó.]
Khí thế quá thể hùng hồn, với sự am hiểu của Thịnh Li về cô ấy, không chừng lúc này Viên Viên còn đang nhón chân chờ cô khen.
Thịnh Li suy ngẫm, Viên Viên bình thường là một cô nhóc thông minh lanh lợi vậy mà nhoáng cái trở nên lú não ngay? Cô quay đầu nhìn Dư Trì. Hôm nay Viên Viên không ở đây, Dư Trì không cách nào ngồi chơi xơi nước được, cậu đút tay vào túi quần, nhàm chán tựa người vào tủ chờ cô sai bảo.
Thịnh Li mím môi nhìn vào gương, thợ trang điểm đang chuyên tâm tạo kiểu tóc cho cô.
Cô cúi đầu nhắn trả Viên Viên: [Nếu gửi tập tài liệu này cho người đàn ông khác, có thể gọi nó là Những điều cần biết để lấy lòng LiLi, em đang dạy người ta cách làm trợ lý của chị à? Em thế này là đang dạy người ta cách cưa đổ chị thì đúng hơn.]
Viên Viên: [………]
Viên Viên: [Sợ hãi sợ hãi sợ hãi sợ hãi sợ hãi………]
Thịnh Li: [Thôi bỏ đi, Dư Trì sẽ không cưa chị đâu, muốn cưa phải là chị cưa cậu ấy.]
Viên Viên sợ ơi là sợ…
Thịnh Li đóng khung trò chuyện với Viên Viên, bỗng nhiên một suy nghĩ lóe lên, cô cúi đầu gửi cho Dư Trì một tin nhắn: [Nhìn qua là nhớ phải không? Ok xịn lắm. Thế tất cả những gì liên quan đến chị đây cậu phải ghi nhớ cẩn thận vào, tất tần tật đều phải nhớ.]
Điện thoại vang ting một tiếng.
Dư Trì lấy điện thoại quét mắt nhìn, cậu sững người giây lát rồi xoay nghiêng đầu nhìn, đối diện với ánh mắt hớn hở xảo quyệt của cô, trong phút chốc lòng cậu đã tỏ.
Thịnh Li không tỏ thái độ gì, chỉ buông điện thoại, nghiêng đầu nhìn chằm chằm ấm đun nước.
Một lúc sau, tiếng lách tách vang lên, là tiếng ấm đun nước ngắt điện khi nước sôi, tựa như âm thanh trái tim đập thình thịch trong l*иg ngực.
Một giờ chiều, Thịnh Li kết thúc cảnh quay buổi sáng, đạo diễn Lưu quan tâm hỏi han: “Trợ lý của cháu phải nằm viện một thời gian nhỉ, một mình cháu có ổn không?”
“Chẳng phải cháu còn một trợ lý dự bị sao?” Thịnh Li mỉm cười bổ sung, “Không có chỗ nào không ổn cả, vừa hay cháu có thể vắt kiệt sức lao động của cậu ấy, hại cháu bị dị ứng làm chậm trễ biết bao nhiêu công việc.”
Những lời này là nói cho người khác nghe, tránh để bọn họ lời ra tiếng vào.
Đạo diễn Lưu cười: “Thế thì được, nếu Dung Hoa không sắp xếp được trợ lý qua đây thì để đoàn phim tìm tạm cho cháu một trợ lý.’’
Thịnh Li khéo léo từ chối ý tốt của đạo diễn Lưu, có thêm trợ lý tạm thời rất dễ xảy ra chuyện.
Giữa trưa là thời điểm nóng nhất ngày, nhưng lúc này bầu trời giăng vài tầng mây đen, kèm theo vài cơn gió nhẹ thổi tới, nhờ vậy mà tiết trời mát mẻ hơn mấy ngày trước nhiều.
“Sắp mưa phải không?”
“Mưa là không quay phim được đâu.”
“Đạo diễn Lưu, có cần thu dọn đồ đạc không? Hay đợi thêm một lát.”
“Tới rồi? Các cậu tìm quán nào ngồi đợi một lúc đi, lát nữa tôi qua đó sau.” Dư Trì đang gọi điện thoại, Thịnh Li quay về phòng nghỉ ngơi, mệt lả ngã vật ra chiếc ghế dựa bên cạnh cậu. Bởi vì trời quá nóng, mỗi lần nghỉ ngơi sau khi quay cô sẽ vén vạt váy cổ trang lên tới eo rồi cột lại một chỗ, ống quần thì xắn cao trên đầu gối, cặp chân thon dài trắng nõn, mắt cá chân mảnh khảnh với những đường nét xinh đẹp lộ ra bên ngoài.
Dư Trì chậm rãi lãng nhìn sang chỗ khác, càng hạ mắt xuống thấp hơn, cậu nói với Từ Dạng: “Tôi có việc, chỉ có thể qua đó một lát.”
Từ Dạng: “Có chuyện gì? Cần tôi giúp không?”
“Không cần, các cậu chơi trước đi.”
Dư Trì cúp máy, Thịnh Li đang chăm chú nhìn cậu, cô hỏi: “Ai tới tìm cậu vậy?”
“Bạn học.” Dư Trì đáp.
Thịnh Li nhíu mày: “Nam hay nữ?”
Lúc này, sau khi quan sát xong tình hình đạo diễn Lưu hô lên: “Chắc sắp mưa rồi, mọi người thu dọn đồ đạc rồi nghỉ tay đi, công việc sau đó sắp xếp thế nào đợi mưa tạnh sẽ thông báo sau.”
Trong chốc lát, nhân viên công tác của đoàn phim nhốn nháo cả lên, tiếng thu dọn đồ đạc ầm ầm vang dội, không một ai chú ý về phía này.
“Cả nam và nữ.” Dư Trì từ trên cao hạ tầm mắt nhìn cô, “Đoàn phim đã dừng quay rồi, chị về khách sạn nghỉ ngơi đi, tôi ra ngoài một lát.”
Thịnh Li cho chân xuống đất rồi đứng lên nhìn cậu: “Ừm được, nhưng sắp mưa rồi, để tôi bảo tài xế đưa cậu qua đó.”
“Không cần.” Dư Trì vô thức từ chối.
Thịnh Li nhìn cậu chằm chằm, chớp chớp mắt: “Tôi đi gặp bạn học nữ kia của cậu, xa như vậy còn chạy đến tìm cậu, chắc chắn không phải là một cô gái tầm thường.”
Dư Trì lạnh nhạt nhìn cô vài giây, “Tùy chị.”
Nửa tiếng sau, hai người ngồi trên xe.
Dư Trì không ngồi hàng sau, cậu ngồi ở ghế phó lái, thỉnh thoảng chỉ đường cho tài xế.
Thịnh Li vừa lên xe là mắc phải tật cũ nhỏ buồn ngủ ngay, chưa được một lúc đã ôm gối nhắm mắt, lúc xe dừng cô vẫn chưa tỉnh. Dư Trì mở cửa xuống xe, đưa mắt nhìn về hàng ghế sau, đầu cô gái tựa vào cửa sổ, xương quai xanh mảnh mai xinh xắn lộ rõ. Mái tóc dài vừa đen vừa dày xõa tung trước ngực, l*иg ngực chầm chậm nhấp nhô lên xuống theo nhịp thở. Gương mặt cô cũng thuộc diện ăn ảnh nhất, mặt nhỏ, ngũ quan tinh tế sắc xảo, da dẻ nhẵn mịn, bầu má đầy đặn, khi nhắm mắt ngủ tựa như một con mèo mềm mại, xinh đẹp mà cao quý.
Cậu nhẹ tay đóng cửa rồi xoay người đi.
Thịnh Li tỉnh giấc bởi tiếng đóng cửa, cô ngồi thẳng người dậy nhìn về phía ghế phó lái, nhưng người chẳng còn ở đó.
Vội xoay đầu nhìn ra cửa sổ, bóng hình thiếu niên cao gầy nổi bật khuất xa tầm mắt, cô chẹp miệng, lấy điện thoại gọi cho cậu: “Dư Trì, cậu không nói tiếng nào mà vứt tôi lại sao?”
Dư Trì thoáng khựng bước nhưng không ngoảnh lại, giọng cậu điềm nhiên: “Không thì sao? Một đại minh tinh như chị theo tôi đi gặp bạn học? Có điên không? Một khi bị bắt gặp tôi phải giải thích thế nào?”
Hứ, cậu điên thì có.
Có điều….
Cũng đúng, cô đi theo không tiện.
Thịnh Li chầm chậm nhịp ngón tay lên đầu gối, cô suy nghĩ rồi nói: “Bạn của cậu có ai là fan của tôi không?”
Mãi lâu sau, Dư Trì mới khẽ hừ một tiếng: “Có một người, là fan não tàn.”
“Khi nào các bạn cậu đi?”
“Chị biết làm gì?”
“Nếu tối nay các em ấy vẫn chưa đi thì bảo các em ấy tới đoàn phim chơi cũng được, cậu có thẻ công tác, có thể dẫn họ vào, có điều không được chụp ảnh.”
Những hạt mưa tí tách va vào cửa sổ xe không chút mảy may báo trước, Thịnh Li thoáng sững người, trông thấy Dư Trì sải bước về trước rồi bước nhanh vào một tiệm đồ ngọt.
Vài giây sau, giọng thiếu niên trong lành xen lẫn tiếng mưa truyền vào tai cô: “Không cần, bọn họ tự chơi được.”
Thịnh Li: “……..”
Cô lạnh lùng dập máy, bảo tài xế đưa mình về khách sạn.
***
Cơn mưa mùa hè chợt đến rồi chợt đi.
Năm giờ chiều, đạo diễn Lưu thông báo tối nay tiếp tục quay, Thịnh Li vốn muốn cho Dư Trì nghỉ, sau khi nghĩ lại cô thay đổi quyết định, cô gửi cho cậu tấm ảnh chụp màn hình thông báo, ý bảo cậu phải quay về đây làm trợ lý cho cô.
Vài giây sau.
Dư Tiểu Trì: [Ừm.]
Sáu giờ rưỡi, vừa bước xuống xe Thịnh Li đã nhìn thấy Dư Trì mặt lạnh đứng ngay trước mắt, còn có hội bạn học đứng bên cạnh cậu, ba nam hai nữ, ai nấy kích động khôn xiết, đặc biệt là một cậu chàng mập mạp, khi nhìn thấy Thịnh Li thì đôi mắt lóe sáng, biểu cảm như sắp khóc tới nơi.
Cậu bạn này….. có lẽ là fan não tàn của cô.
Quả nhiên, fan não tàn Hồ Nhất Dương kích động nói cà lăm: “LiLi! Thật, thật thật thật sự là người bằng xương bằng thịt huhu! Em, em…..”
“Là người thật.” Thịnh Li tháo khẩu trang ra, cười với bọn họ rồi nâng mắt nhìn Dư Trì, sau đó ánh mắt dừng lại trên người bạn học nữ an tĩnh nhã nhặn đứng kế bên cậu. Bạn học nữ này rất xinh đẹp, khi đứng cạnh Dư Trì trông khá xứng đôi, nhưng mà……
Có hơi ngứa mắt.
Cô đi về phía mấy người họ: “Chẳng phải nói không đến sao?”
Hồ Nhất Dương trợn mắt nhìn nữ thần lại gần, tim sắp ngừng đập tới nơi rồi. Cậu ấy kích động nhào lên trước, duỗi tay muốn bắt tay với nữ thần.…
Bỗng nhiên, một cánh tay thon dài mạnh mẽ chắn ngang trước mặt Hồ Nhất Dương, chặn cậu chàng lại.
Dư Trì bình thản lên tiếng: “Đừng làm loạn.”