Dư Trì khẽ nhíu mày, đáy mắt đan xen những cảm xúc phức tạp, toát ra vẻ thâm trầm không thể gọi tên. Dườngnhư Viên Viên có thật sự tống cổ cậu ra ngoài đi nữa, cậu cũng sẽ không tức giận không khiển trách. Điềm tĩnh buông bỏ phản kháng, muốn làm sao thì làm.
Đồng thời, Thịnh Li lại cảm thấy ánh mắt Dư Trì tràn ngập sự kiêu ngạo và kɧıêυ ҡɧí©ɧ, lời cô nói chẳng có lấy một chút tác dụng uy hϊếp với cậu.
Cái cậu này khiến cô khá khó chịu.
Chưa bao giờ gặp một cậu trai nào khó ưa như vậy.
“LiLi, vì chị em sẵn sàng làm bất cứ chuyện gì! Nhưng đây là xã hội pháp chế, gϊếŧ người là phạm pháp đó.” Viên Viên cứng cổ, ngẩng đầu nhìn Dư Trì cao hơn cô ấy rất nhiều, “Hơn nữa, em không có nghĩa vụ phải làm chuyện này.”
Thịnh Li khẽ hừ một tiếng rồi xoay người vào phòng, “Còn không đóng cửa, đợi mọi người xúm lại xem à?”
“Vậy con rùa rụt cổ ….” Viên Viên kịp thời sửa lại, “Ừm, Dư Trì thì tính sao?”
Thịnh Li nhanh chóng đeo khẩu trang và đội mũ, đưa lưng về phía cửa: “Để cậu ta vào.”
Một phút sau.
Thịnh Li ngồi trên ghế, khí thế kiêu căng ngạo nghễ như một công chúa, lạnh lùng nhìn Dư Trì trước mặt: “Cậu nói muốn bàn phí bù đắp tổn thất và phí bồi thường, vậy cậu biết một ngày của tôi đáng giá bao nhiêu tiền không?
Viên Viên đứng cạnh cô hệt như một nha hoàn nhỏ, lí nhí bổ sung: “Cần ít nhất một tuần mới có thể khỏi bệnh.”
Sáu giờ chiều ngày mùa hè trời vẫn còn sáng, Dư Trì thản nhiên đưa lưng về phía bóng nắng, tay kéo nhẹ quai cặp. Cậu vội đến đây, tóc trên trán bị mồ hôi thấm ướt, có vài sợi dán trên da, nắng chiều hắt lên sườn mặt cậu.
Cậu rủ mắt nhìn cô, sự thâm trầm nơi đáy mắt đã thu lại không ít, nói: “Không biết.”
Thịnh Li đánh mắt sang Viên Viên.
Viên Viên nhận được tín hiệu, lập tức nói ra một con số.
Dư Trì mím môi, rồi im lặng mãi.
Thịnh Li nhướn mày, dáng vẻ không chịu nổi áp lực tiền bạc này, trời ơi nó ngoan.
Cô nhớ rõ quán ăn của gia đình cậu, diện tích không lớn lắm, việc làm ăn kinh doanh cũng không mấy phát đạt, lần nhận làm cơm cho đoàn phim xem như là lần kiếm được nhiều tiền nhất trong năm, nếu như thật sự phải bồi thường, cho dù đem bán cửa tiệm đi cũng không bồi thường nổi.
Cô nghĩ thầm, chỉ cần con rùa rụt cổ này cúi đầu nhận lỗi, thái độ thành tâm ngoan ngoãn một chút, cô sẽ không đi làm khó một học sinh trung học.
Giây tiếp theo.
Dư Trì cười giễu: “Vậy thì mạng của tôi cũng đáng giá lắm.”
Thịnh Li: “…..”
Ngoan huần hoè, có mà là chó săn nổi loạn thì đúng hơn!
Cô híp mắt, bỗng nhiên nhớ ra một chuyện: “Cậu đủ tuổi thành niên (1) chưa?”
(1)Người thành niên là người từ đủ mười tám tuổi trở lên không phân biệt giới tính, nghề nghiệp hay địa vị xã hội…
Dư Trì: “Tôi đủ tuổi thành niên chưa, có liên quan tới chuyện bồi thường không?”
“Có chứ, nếu cậu chưa đủ tuổi, chắc chắn tôi sẽ không làm khó cậu. Bảo bố mẹ cậu đến nói chuyện với tôi.” Cô xem thời gian, chìa tay về phía cậu: “Cậu mới từ chỗ thi đến phải không? Đưa chứng minh thư tôi xem xem.”
Dư Trì chẳng nhúc nhích, rõ ràng chẳng muốn đưa.
Thịnh Li khoanh tay đánh giá cậu khắp lượt, nói rõ: “Cậu nói mình là Dư Trì, tôi lại chưa bao giờ gặp cậu, sao tôi biết được cậu có phải kẻ mạo danh không?”
Vẻ mặt Dư Trì lạnh nhạt, lấy một tờ giấy báo thi môn Tiếng Anh từ bên hông balo.
Thịnh Li đón lấy rồi xem qua, trước tiên ánh mắt cô bị choáng bởi tấm hình thẻ bên trên. Trên hình, mái tóc Dư Trì ngắn hơn bây giờ, giữa hàng mày và đôi mắt toát lên mấy phần nổi loạn, giống như một con chó săn nhỏ bị sợi dây xích vô hình quấn quanh cổ, tuy năng lực phản công có hạn, nhưng không dễ dàng bị khuất phục.
Dẫu cho ấn tượng của cô với Dư Trì không tốt, dẫu cho đã gặp vô số trai xinh gái đẹp trong giới giải trí, nhưng không thể phủ nhận rằng, con rùa rụt cổ này thật sự đẹp trai kinh khủng. Mấy cậu con trai kiểu này, chắc là ở trường học gây họa cho các bạn nữ lắm.
Haizz, cũng không biết thi đại học được bao nhiêu điểm nữa.
“Nhìn lâu như vậy, có nhìn ra tấm hình là giả luôn không?”
“….”
Thịnh Li ngước mắt nhìn cậu, thản nhiên tiếp lời: “Không thể, nhưng cũng không nhìn ra được cậu đủ mười tám tuổi hay chưa, đưa chứng minh thư cho tôi.”
Dư Trì tỏ rõ sự khó chịu, cậu trừng mắt nhìn cô, yết hầu mạnh mẽ trượt xuống, sau khi thở hắt ra một hơi mới bình tĩnh kéo cặp sách xuống, lấy chứng minh thư từ trong ngăn kéo, đưa cho vị nữ minh tinh phiền phức này.
Thịnh Li nghía xem, quả nhiên còn chưa thành niên, sinh nhật vào ngày 29 tháng 6.
“Chưa thành niên, nhưng còn vài ngày nữa thôi.” Dư Trì không hiểu sao cô cứ mãi cố chấp với vấn đề cậu đã thành niên hay chưa, “Cũng không cần tìm bố mẹ tôi, không cần thiết, cũng không có tác dụng, bọn họ trả không nổi số tiền này.”
Cho dù trả nổi, bọn họ cũng sẽ không bỏ ra một xu.
Thậm chí còn có thể chờ đến khi tiền bồi thường cao một chút, ép cậu phải nghe theo sự sắp đặt của bọn họ.
Thịnh Li cảm thấy rất kỳ lạ, hỏi ngược lại: “Vậy cậu có thể trả không?”
“Tôi”, Dư Trì ngừng lại một lát, hơi cụp mắt xuống, trông ngoan thôi rồi, cậu hạ giọng đáp, “Tôi sẽ viết giấy nợ, muốn tính lãi cũng được, tôi sẽ trả nó. Nếu không yên tâm thì có thể nhờ luật sư công chứng.”
Cõi lòng Thịnh Li vô cớ dâng lên một cảm giác không đành lòng, cô thấy mình lúc này giống như một kẻ bắt nạt.
“Nếu chị đồng ý rồi, vậy tôi đi trước.” Dường như cậu đã sớm chuẩn bị mọi thứ, sau đó đặt một mảnh giấy lên bàn, “Đây là số điện thoại của tôi, tìm tôi khi nào cũng được.”
Cậu tiến lên trước một bước, vươn tay muốn lấy lại chứng minh thư.
Thịnh Li bỗng nhiên lại nắm chặt không buông.
Một tờ chứng minh thư nho nhỏ, bị hai bàn tay giữ chặt mỗi góc.
Tay Dư Trì chạm vào tay Thịnh Li, tay cậu ấm nóng, cô ở trong phòng điều hòa đã lâu, ngón tay rất lạnh. Thịnh Li nhìn Dư Trì ở khoảng cách gần, đối diện với con ngươi đen nhánh của cậu, cậu căn bản không nghĩ cô sẽ nắm chặt không buông, hơi sững người một chút nhưng vẫn không buông tay.
Giằng co ba giây, Thịnh Li nhanh chóng rút tay về: “Trước tiên cứ để chứng minh thư ở đây, về sau tôi trở lại đoàn phim, cậu và bố mẹ đến tìm tôi khi nào cũng được.”
“Giữ cái thế chấp đó đi.” Dư Trì đứng thẳng người, nhìn vào gương mặt Thịnh Li, cụp mắt hạ giọng nói, “Xin lỗi.”
***
Bị Dư Trì quấy nhiễu một hồi, lúc Thịnh Li ăn tối đã gần bảy giờ, bữa ăn này vô cùng nhạt nhẽo, cộng thêm thời gian khá trễ, cô mới ăn mấy miếng đã buông đũa.
Viên Viên thấy cô ăn khá ít, cứ nghĩ cô sợ mập: “Hai ngày nay chị không nghỉ ngơi đầy đủ đã gầy rộc đi rồi, ăn thêm mấy miếng nữa cũng có sao đâu.”
“Không muốn ăn nữa.” Thịnh Li đăm chiêu nhìn tờ chứng minh thư bị bỏ lại trên bàn, dùng tay chạm nhẹ vào chính khuôn mặt mình. “Viên Viên, có phải bây giờ trông chị ghê lắm không? Cho nên con rùa rụt cổ ấy mới kênh kiệu như vậy?”
Không thể trách cô lại đi hoài nghi chính mình, trong mấy tiểu hoa đang nổi thì lượng fan nam của cô khá hùng hậu, trong đó đa phần là fan nam khoảng 20 tuổi, những thành phần điên cuồng sẽ bạo dạn hét lên “Anh yêu em” ngay tại nơi công cộng, một số fan kín đáo hơn cũng sẽ thẹn thùng kích động khi nhìn thấy cô. Cho dù là người qua đường khi bắt gặp nữ minh tinh nổi tiếng, cũng sẽ không bình tĩnh lạnh nhạt như cậu.
Những đàn em trong giới giải trí khi gặp cô, đều sẽ ngoan ngoãn lễ phép gọi một tiếng chị Thịnh Li, chị LiLi.
Dư Trì chắc chắn không phải là fan cô, thậm chí còn không được tính là người qua đường, càng không dính dáng đến hai từ ngoan ngoãn dịu dàng.
“Có thể là cậu ấy không quan tâm đến nữ minh tinh chăng?”
Mỗi một trợ lý của nữ minh tinh đều sẽ không quá gầy, bởi vì mỗi khi cô ấy không chịu ăn sẽ có trợ lý bên cạnh tích cực càn quét. Dáng người mũm mĩm này của Viên Viên chính là vì ăn mà ra, cô ấy cho thức ăn vào miệng, chớp chớp mắt: “Hay là cậu ấy có bạn gái rồi.”
Thịnh Li nâng ly nước, ngẫm nghĩ: “Hẳn là quan hệ giữa cậu ta và bố mẹ không tốt, ranh con vừa nhỏ vừa ngông đó có yêu đương sớm cũng là chuyện bình thường.”
Cô nhớ lại năm mình mười tám tuổi, lúc đó Dung Hoa và bố mẹ hợp sức lại quản cô rất nghiêm, phải đóng phim, phải tham gia các cuộc thi năng khiếu, còn phải chuẩn bị thi đại học, tiêu chuẩn thấp nhất của cuộc thi năng khiếu và thi đại học là phải xếp thứ hai cả nước.
Với cô mà nói, yêu sớm là một món đồ xa xỉ, cô đã để lỡ chuyến xe đó rồi.
Thịnh Li đặt “cạch” ly nước xuống: “Lần sau nếu bà chị Dung Hoa biếи ŧɦái đó còn cấm chị hẹn hò nữa, chị sẽ chấm dứt hợp đồng với chị ta.”
Viên Viên: “!!!”
Suýt chút nữa đôi đũa của Viên Viên đã rơi thẳng xuống đất.
Chín giờ tối, Thịnh Li ôm kịch bản ngồi trên giường học thuộc lời thoại, Viên Viên bên cạnh thông báo bên tai cô: “Thượng Hải mưa rất lớn nên chuyến bay của chị Dung bị hoãn, chị ấy đặt chuyến mới vào trưa mai, chiều mai mới đến đây được.”
Thịnh Li không buồn ngẩng đầu, đáp lại một tiếng.
Điện thoại trên bàn lại reo lên, Viên Viên đưa điện thoại đến trước mắt cô, màn hình hiển thị tên “Chu Hoàng hậu” đang yêu cầu kết nối cuộc gọi thường.
Lần này rốt cuộc đã hết dở hơi đòi chat video với cô rồi.
Thịnh Li vừa bắt máy, đối phương đã hét lên: “Bổn cung tới dưới bệnh viện rồi, bảo Viên Viên xuống lầu tiếp kiến.”
Thịnh Li: “……”
Hôm nay là ngày hoàng đạo gì vậy, thăm bệnh đại hạ giá, đến một tiếp hai?
***
Thịnh Li lại đeo khẩu trang lên, lạnh lùng lóe mắt về phía Chu Tư Noãn xinh đẹp rạng rỡ vừa quay xong quảng cáo.
Chu Tư Noãn vươn tay muốn tháo khẩu trang của cô: “Chậc chậc, tháo khẩu trang của cậu xuống mình xem, chỉ là dị ứng xoài thôi làm gì căng thế, mấy năm trước mình đã thấy rồi, gánh nặng của nữ minh tinh không cần nghiêm trọng thế đâu.”
Thịnh Li hất tay ra, khinh khỉnh nhìn cô nàng: “Biến, lúc sáu giờ mình đã đăng lên vòng bạn bè, bộ cậu chưa xem hả?” Buổi chiều khi Viên Viên mang hoa, trái cây tặng lại cho bác sĩ và y tá, cô đã thống nhất trả lời những người quan tâm mình trong vòng bạn bè, hơn nữa còn một mực từ chối mọi người đến thăm.
“Bị dị ứng trông gớm như này có gì hay mà xem, nói gì mà không muốn đến thăm mình đâu, để mình tĩnh tâm khôi phục sắc đẹp, cậu ầm ĩ nhường này có mà cố ý í!”
Mấy năm nay những người bên cạnh đều cực kỳ cẩn thận trong việc ăn uống của cô, lần dị ứng gần nhất đã là chuyện của năm năm trước. Khi đó cô vừa thi đậu Bắc Ảnh (2), đêm khai giảng đầu tiên, cô ăn một miếng bánh kem của cô bạn cùng phòng nhiệt tình dâng tới tận miệng, thế là trúng chiêu.
(2) Học viện điện ảnh Bắc Kinh.
Cô bạn cùng phòng cho cô ăn chiếc bánh kem có độc đó, chính là Chu Tư Noãn.
Khi ấy, Dung Hoa lấy về cho cô cơ hội thử vai trong phim của đạo diễn Lý, nhưng vì bị dị ứng phải nhập viện nên không tham gia được, đành lỡ mất cơ hội thử vai. Còn người đại diện của Chu Tư Noãn lại vừa hay tranh thủ được cơ hội thử vai này, cô ấy casting rồi lấy được vai diễn đó.
Sự việc xảy ra quá trùng hợp, khiến Dung Hoa và Thịnh Li không khỏi nghi ngờ đó là thuyết âm mưu, lúc ấy, hai người đều cho rằng Chu Tư Noãn cố ý cho cô ăn bánh kem độc, suy cho cùng việc sử dụng thủ đoạn để tranh giành tài nguyên trong giới giải trí là việc hết sức bình thường. Thịnh Li và Chu Tư Noãn cạch mặt nhau từ đó, bốn năm đại học đều xé mặt nhau, không chỉ riêng hai người không vừa mắt nhau mà fan hai nhà cũng như nước với lửa, cho tới năm ngoái, cả hai gia nhập vào chung một đoàn phim.
Hơn hai tháng trong đoàn phim, hai người bị bắt diễn một cặp chị em tình cảm thắm thiết. Thịnh Li nghi là đạo diễn cố tình mời hai người đến để kéo fame.
Ngoài đoàn phim thì battle nhau, trong đoàn phim diễn cảnh chị em thâm tình, hai tháng sau, lại hoang mang không phân biệt rõ đâu là phim, đâu là thực tế.
Vào đêm phim đóng máy, Chu Tư Noãn mua tôm hùm đất và bia lạnh đi gõ cửa phòng Thịnh Li, sau một hồi lúng túng trước cửa, cuối cùng Thịnh Li vẫn mở cửa mời cô ấy vào phòng.
Đêm đó, hai nữ minh tinh đã ăn kiêng mấy tháng liền dấu diếm người đại diện và trợ lý của mình, càn quét hết ba ký tôm hùm đất và mười lon bia. Chu Tư Noãn còn đặc biệt chân thành xin lỗi Thịnh Li, bày tỏ rằng cô ấy thật sự không cố ý cho cô ăn bánh kem độc, cô ấy không hề biết cô bị dị ứng xoài.
Thịnh Li cơ bản đã uống kha khá rồi, hoặc là diễn quá nhập tâm, thế nên cô tin lời Chu Tư Noãn không một chút chần chừ, còn hào phóng đáp: “Thôi được, cho dù bộ phim đó có flop lòi thì mấy năm nay cậu cũng ăn chửi sa sả rồi.”
Chu Tư Noãn: “……..”
Phút chốc, hai người cười haha, sau đó cạn ly giải hòa.
Hôm sau, Thịnh Li thấy hơi hối hận, nhưng lời đã nói ra không thể rút lại được, mà Chu Tư Noãn cũng nhập vai quá sâu, phim đã đóng máy nhưng vẫn thường xuyên chủ động liên lạc với cô, lâu dần, hai người đều cảm thấy bọn họ làm hòa nhau quá trễ.
Gần nửa năm qua, cả hai thường xuyên tương tác trên Weibo, hẹn nhau đi ăn cơm, dạo phố, chụp ảnh chung, thậm chí còn tuyên truyền phim mới cho nhau khiến fan không đỡ nổi.
Nhưng fan hai nhà đều cho rằng để tuyên truyền phim mới nên hai người họ mới giả vờ chị chị em em, bởi vì bộ phim chị em tình thâm kia chuẩn bị khởi chiếu, đây ắt hẳn là chiêu trò của công ty, đúng là một cặp chị em plastic.
“Người ta tới thăm cậu cậu còn ghét bỏ à?” Chu Tư Noãn ấn mở tin nhắn Weibo của mình, đưa điện thoại cho Thịnh Li để cô tự đọc, “Chuyện cậu bị dị ứng đã lên hot search rồi, lại đào lại chuyện năm năm trước mình cho cậu ăn bánh kem độc. Cậu tự xem bình luận trên Weibo và tin nhắn đi, đều là fans cậu vào mắng mình. Đóng xong quảng cáo cơm còn chưa kịp ăn, tài xế lái xe hai tiếng đồng hồ mới chở mình tới đây đấy, cậu mau trả lại sự trong sạch cho mình.”
Thịnh Li: “…….”
Thịnh Li khó hiểu: “Chuyện mình nằm viện không mua bài PR cũng không mua hot search, cũng có rất ít người biết.”
“Thịnh Bạch Tuyết, cậu đánh giá quá thấp độ nổi tiếng của bản thân rồi, đoàn phim có cả trăm người, cậu có dán hết miệng họ lại được không? Mỗi ngày có biết bao nhiêu người lui tới bệnh viện, Viên Viên và người đại diện của cậu đi ra đi vào đều sẽ có người bắt gặp.” Chu Tư Noãn nhăn nhó, “Dù sao thì mình vẫn thảm nhất.”
Thịnh Li vờ cười bên ngoài nhưng bên trong thì không: “Có sao? Chu Hoàng hậu.”
Vì miếng bánh kem độc năm đó, Chu Tư Noãn vinh hạnh được phong danh hiệu độc ác nham hiểm “Chu Hoàng hậu”, Thịnh Li với tư cách là người bị hại, trong mắt fan từ trong ra ngoài đều trắng tinh tươm, còn trắng hơn cả công chúa Bạch Tuyết. “Thịnh Bạch Tuyết” và “Chu Hoàng hậu” – ban đầu là fans hai nhà dùng combat, giờ trở thành biệt danh mà hai người dùng tán dóc.
Thịnh Li vùi đầu đọc tin nhắn và bình luận, Weibo của cô có 30 triệu fan, Chu Tư Noãn ít hơn cô 10 triệu, sức chiến đấu luôn nằm ở thế bất lợi, cộng thêm sự kiện bánh kem độc “vơ vét tài nguyên” năm đó, nhân duyên với người qua đường của cô ấy không tốt lắm. Hai người xâu xé nhau suốt mấy năm, Chu Tư Noãn luôn là người bị mắng thê thảm.
“Dĩ vãng dơ dáy dễ gì dấu giếm, Chu Tư Noãn cô cũng thật là tâm cơ!”
“Dòm cái hot search là lại nhớ tới chuyện trước đây nên phải vào mắng cho hả dạ, đồ phụ nữ mưu mô, cầu cho cô ả flop dập mặt.”
“Dạo trước LiLi còn giúp cô tuyên truyền phim mới, trên truyền hình trực tiếp còn làm rõ hiểu lầm năm đó, vừa mới tin cô không cố ý, giờ nghĩ lại thấy nó cứ kỳ kỳ, làm gì có chuyện trùng hợp dzị chứ? Chỉ có người đơn thuần như LiLi mới đi tin cô, cô thật quá tâm cơ!”
“Loại người vừa lươn lẹo vừa ghê tởm như vậy sao vẫn còn đi đóng phim? Kim chủ phía sau không đơn giản nha, ức hϊếp LiLi của chúng ta không có chỗ dựa.”
……
Vậy thì thôi đi, thậm chí còn có cả thuyết âm mưu do fan nghĩ ra- Tui nghi ngờ đây là do Chu Hoàng hậu thuê người hạ độc, trước đây có blogger nói phong phanh rằng cô ta tranh vai nữ chính với LiLi trong Giang Sơn quyển đấy.
Thịnh Li: “……..”
Cô cũng thấy cô ấy thảm không để đâu cho hết, thuyết âm mưu của fans cùng ảo tưởng cô là người bị hại vượt quá sức tưởng tượng của cô.
Cô nhìn Chu Tư Noãn, đồng tình sâu sắc: “Muộn một chút mình sẽ đăng Weibo về chuyện này.”
“Tại sao phải muộn một chút? Muộn nữa là mình chết chìm trong nước bọt của fan nhà cậu mất.” Chu Tư Noãn bất mãn thúc giục, lấy lại điện thoại của mình, thuận tay đẩy điện thoại của cô qua, “Đăng bây giờ luôn, nhanh nhanh nhanh.”
Thịnh Li vô tội than thở: “Dạo trước sau khi mình quên đổi sang nick phụ mà dùng nick chính đi like một mớ bài của blooger khen mình, tạm thời nick Weibo đã bị chị Dung tịch thu rồi.”
Chu Tư Noãn: “……….”
Đó là chuyện của hai tháng trước, Thịnh Li vì chuyện này mà lên hot search rất lâu, mất hết mặt mũi. Cuối cùng, công ty chỉ có thể giả ngu đăng một cái thông báo, nói là tài khoản của cô bị hack.
Thật ra Chu Tư Noãn cũng không quá xoắn xuýt việc Thịnh Li đăng Weibo, mấy năm nay cô ấy bị mắng đủ rồi, sớm đã trơ lì, cô ấy lấy lại điện thoại rồi hỏi cô: “Cậu còn chưa trả lời câu hỏi của mình đấy, những năm này người bên cạnh cậu đều rất cảnh giác, ai dám to gan chuốc thuốc độc cho cậu?”
Thịnh Li lười mở miệng, Viên Viên thuần thục giải thích qua một lượt, còn kể luôn việc chiều nay Dư Trì đến hỏi chuyện bồi thường.
Chu Tư Noãn tiến lên nhìn tờ chứng minh thư trên bàn, mặt sau của nó hướng lên trên, phía dưới chặn một mảnh giấy. Cô cầm chứng minh thư lên, đôi mắt sáng rỡ: “Đẹp trai lại còn chưa đủ mười tám tuổi, qua vài ba năm nữa càng mlem mlem tới mức nào, khí chất và ngoại hình này đặt vào giới giải trí cũng phải thuộc hàng top đấy.”
Thinh Li không tỏ thái độ gì: “Với tính cách của cậu ấy, xem chừng là không thích giới giải trí này đâu.”
“Dựa theo kinh nghiệm của mình, những người đã hạ độc cậu đều là thành phần “trâu bò”, mình chính là tấm gương sống điển hình, mấy năm nay không bị cậu chèn ép đến mức cút khỏi giới đã rất lợi hại rồi.” Chu Tư Noãn đặt chứng minh thư của Dư Trì lên kịch bản phim của Thịnh Li, nhướn mày nói: “Mình có linh cảm em trai này nhất định là người làm được việc lớn. Nể tình cái giá trị nhan sắc ấy cậu nên hạ thủ lưu tình đi, đừng có mà tàn nhẫn, người ta còn chưa thành niên đâu.”
Viên Viên nhịn không được nhỏ giọng nói thầm: “Đã hạ thủ lưu tình, nếu không tin tức LiLi dị ứng nhập viện cũng không đợi tới bây giờ mới bùng nổ, nếu như sớm phát tán, quán ăn kia cũng như gia đình họ đã bị fan và truyền thông bủa vây tấn công rồi, nói không chừng còn bị tung lên mạng, thế thì việc cậu ấy thi đại học chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng.”
Chu Tư Noãn nghĩ ngợi một lát, hỏi: “Vì vậy rốt cuộc phát sinh vấn đề ở đâu?” Thịnh Li ngây người: “Quên hỏi cậu ta mất rồi.”
***
10 giờ rưỡi tối, toà nhà bệnh viện.
Thịnh Li nhặt mảnh giấy kia lên, nhập số điện thoại vào di động, soạn tin nhắn gửi đi.
Gần rạng sáng, vẫn chưa nhận được hồi âm.
Thông thường, học sinh mới tốt nghiệp sau khi kết thúc kỳ thi đại học đều sẽ có các buổi tụ tập vui chơi, hoặc là tự bung xõa ăn chơi điên cuồng, chắc chắc không thể đi ngủ sớm được.
Thịnh Li trực tiếp gọi điện thoại, giọng nữ máy móc lạnh lùng vang lên: Xin chào, số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, vui lòng gọi lại sau….
Đã nói có thể gọi điện tìm cậu bất cứ lúc nào mà?