Chương 8: Muốn bị anh rể chơi đến lêи đỉиɦ
__________________
Nhạc Quân Tín một lần nữa bắt lấy đôi tay nhỏ làm xằng bậy của thiếu nữ, “Phạn Âm, tôi không có trái tim.”
Phạn Âm cười lạnh: cũng như ai.
Nhưng eo nhỏ của nàng nhẹ lay động, bộ ngực vuốt ve ngực hắn, giọng điệu khẩn thiết: “Anh rể, em sẽ nỗ lực.”
Nàng lặng lẽ cởϊ áσ ngực, lúc này hai núʍ ѵú mềm mại đã đứng thẳng, cách hai lớp vải, khiêu chiến sự tự chủ của hắn.
Hắn nói với chất giọng khàn khàn: “Tắm rửa, đổi váy.”
Nhạc Quân Tín giống như là một người chính nhân quân tử, càng giống một tên cặn bã ban ngày giả vờ làm người đoàng hoàng.
Nàng cho rằng hắn muốn chơi theo kiểu kí©ɧ ŧɧí©ɧ, ngoan ngoãn đáp ứng.
“Được.”
Vài phút sau.
Thiếu nữ giống như một món quà trông mong được mở ra xuất hiện trước tầm mắt Nhạc Quân Tín.
Chiếc váy ngắn xanh sẫm ngắn thiết kế gợi cho người xem cảm giác trói buộc, vòng eo thon gọn, ôm sát vào ngực.
Làn da nàng trắng nõn, đôi chân dài miên man, đẹp không chút tì vết.
Rõ ràng hắn ghét chiếc váy này, vậy mà khi nàng mặc lên, lại làm cho hắn khơi gợi được ham muốn.
Hai bên ngực trắng như tuyết lộ ra, có lẽ phải là cỡ lớn nhất.
Hắn nhẹ nhàng túm lấy lớp vải nhung, lộ ra vẻ trắng hồng dịu dàng.
Phạn Âm giả bộ rêи ɾỉ, ánh mắt mê ly, “Anh rể……”
“Thật ngại quá trước nay tôi chỉ thích SM,” đầu ngón tay mân mê núʍ ѵú đang run run của nàng, hắn ngân dài giọng nói, “Cô đây là muốn báo đáp cho tôi?”
Phạn Âm: “……”
Tôi chơi chết cả nhà anh.
Dùng tay vuốt quả anh đào đứng thẳng, hắn nói: “Không thích thì đổi sang đồ bình thường.”
Phạn Âm thân thể vẫn còn ngây ngô, bị ngón tay điêu luyện của hắn khống chế, mềm nhũn người ngã vào trong lòng ngực hắn.
Hai má nàng ửng hồng, môi anh đào khẽ mở, như thể cầu xin người khác tàn phá.
Nhạc Quân Tín đột nhiên tàn nhẫn véo núʍ ѵú non nớt của nàng, “Thay quần áo.”
“…… A.”
————
Vùng du lịch nổi tiếng ở ngoại thành của Hải Thành.
Chu Quang Minh nhìn thấy Phạn Âm bị bọc kín mít phía sau Nhạc Quân Tín, máu nóng vẫn như cũ mà chạy khắp người.
Hắn ta không thêm che giấu ánh mắt, phảng phất ở trong suy nghĩ ăn sạch sẽ Phạn Âm.
Phạn Âm đã quá quen thuộc với kiểu thèm muốn đầy ghê tởm này, thân mật dựa vào cánh tay Nhạc Quân Tín, nhẹ rũ lông mi, che lấp sự tức giận.
Nhạc Quân Tín ngầm đồng ý động tác nhỏ tìm kiếm che chở của nàng ——
Hắn còn không nỡ chạm vào.
Ai cũng đừng có nghĩ tới được động vào.
Chu Quang Minh nở nụ cười đầy ý tà da^ʍ, “Nhạc tổng, người đẹp nhỏ bé đây là?”
“Của tôi.”
Nhạc Quân Tín lời ít mà ý nhiều.
Phạn Âm: “……”
Tư thế bây giờ, hắn không có chút khó xử nào cả.
Chu Quang Minh ngượng ngùng, “Nhạc tổng quả thật là có mắt nhìn ánh.”
Hai người một trái một phải nói chuyện, Phạn Âm ngoan ngoãn ngồi ở cạnh hắn.
Hắn hết lần này đến lần khác đút đồ ăn vào miệng nàng, nàng cũng phối hợp, cắn từng miếng nhỏ.
Chu Quang Minh có tiền.
Gặp qua rất nhiều mỹ nữ, bỏ tiền để ngủ với họ cũng không ít.
Vẻ đẹp của Phạn Âm, rất bắt mắt, như muốn nuốt trọn tâm trí người khác
Biểu cảm vừa lơ đãng vừa kiêu ngạo của nàng, khiến hắn ta muốn chinh phục, đặc biệt là ở trên giường.
Chu Quang Minh muốn nhờ vả Nhạc Quân Tín, lại suy tính làm sao để chơi người phụ nữ của hắn.
Buổi chiều buông xuống.
Chu Quang Minh dẫn Nhạc Quân Tín cùng Phạn Âm đi đến ghế lô đã đặt sẵn, hết mực nịnh nọt: “Nhạc tổng, ngài tới Hải Thành, nhất định phải nếm đồ ăn đặc sản ở nơi này.”
“Ngài khách khí.”
Nghe bọn họ kẻ tung người hứng, Phạn Âm không kiên nhẫn mà đè lại vành tai.
Trong ghế lô.
Phạn Âm dựa vào cánh tay Nhạc Quân Tín, hạ giọng xuống, “Ông xã.”
“Sao vậy?”
Nhạc Quân Tín phối hợp, giọng nói mười phần chiều chuộng.
“Đưa em đi toilet.” Nàng vẫn nói đủ lớn để cho hai người đàn ông nghe được, “Em muốn.”