Chương 9: Muốn anh rể liếʍ nàng chảy nước
____________________
Nhạc Quân Tín: “……”
Chu Quang Minh bên cạnh hô hấp nặng nề, trực tiếp bổ não nghĩ đến cảnh ở trong WC bên cạnh chơi Phạn Âm.
“Ông xã ~”
Phạn Âm không có được câu trả lời, ôm cánh tay của Nhạc Quân Tín, mềm mại làm nũng.
Rốt cuộc, hắn cũng dùng một tay bế cô em vợ không an phận, bước nhanh ra khỏi ghế lô, sau đó đẩy nàng vào ven tường, giọng nói có phần không kiên nhẫn: “Lại muốn chơi trò gì đây?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn nhẹ cọ lòng bàn tay hắn, nàng thuận theo: “Anh rể, em muốn đi tiểu, anh nói muốn giúp em.”
Quả là việc khó giải quyết.
Hắn buông nàng ra, điều chỉnh lại cà vạt, “Nói thật đi.”
Phạn Âm ngẩng khuôn mặt ửng hồng đến mức dị thưởng, “Anh rể, dường như có gì đó không ổn…… em hình như, bị đánh thuốc.”
“Muốn nói dối?”
Ánh mắt đen đặc khóa chặt trên đỉnh đầu nàng chăm chú dò xét.
“Nếu em nói dối anh, em…… A!”
Hắn giơ tay nắm cánh môi đang đóng mở của nàng, “Tôi tin em.”
Chỉ cần là nàng thì sẽ không đi kiếm chuyện!
Nhạc Quân Tín bế em vợ tức giận vì bị chặn ngang lên, xoa bóp vành tai nàng , “Tôi xin lỗi.”
Phạn Âm vùi mặt ở trong ngực hắn, cũng không thèm để ý.
Trong lòng hắn vẫn còn nghi ngờ, hắn không đi vào toilet gần ghế lô mà cố ý đi đặt phòng khác. Sau khi kểm tra một vòng, mới đặt nàng nằm ở trên giường lớn mềm mại.
“Khó chịu ở đâu?”
Thiếu nữ bị tìиɧ ɖu͙© chậm rãi cắn nuốt, khó nhịn mà cọ xát hai chân “Cả người chỗ nào cũng khó chịu…”
“Trước tiên tắm bằng nước lạnh, tôi giúp em gọi…Bác sĩ.”
Chu Quang Minh muốn ngủ với Phạn Âm. Với dũng khí của Chu Quang Minh, chỉ dám ngầm tính kế với “phụ nữ của hắn”.
Suốt chiều hôm nay, Phạn Âm đều dựa vào trong lòng ngực hắn chẳng khác gì vật trang sức, chỉ đi vào WC một lần.
Nàng rất thông minh, tuyệt đối sẽ không dễ dàng bị đánh lừa.
Đối phương đã có chuẩn bị từ trước.
Có lẽ, “Bác sĩ” mà hắn gọi tới, cũng có ý đồ khác.
“Anh rể, cứu cứu em……”
Phạn Âm dùng giọng điệu ngọt ngào quá mức cho phép, giống như cầu xin được thỏa mãn.
Nhạc Quân Tín chăm chú nhìn nàng, không ngờ lại nhìn thấy một đôi chân thon dài thẳng tắp trắng như tuyết, nâng lên cao, lộ ra qυầи ɭóŧ một màu trắng thanh thuần che đi vùиɠ ҡíи của thiếu nữ.
Phát hiện ánh mắt của nàng, Phạn Âm hưng phấn, linh hoạt cởi xuống từng từng lớp vải chật hẹp, cong cong hai chân, để lộ vùиɠ ҡíи mọng nước .
“Anh rể, liếʍ em đi.”
Nhạc Quân Tín: “…… Đừng gọi tôi là anh rể .”
Phạn Âm nghiêng nghiêng cái đầu, “Anh yêu, liếʍ cho em.”
Hai đầu gối chống ở mép giường, tay to bắt lấy đùi non mềm mại của nàng, lại vuốt ve vết bầm nhàn nhạt ở bên trên.
Hôm qua, nửa đêm nàng bị mộng du, chủ động cưỡi lên eo hắn, qυầи ɭóŧ cũng không cởi, chỉ có thể nhấp lên nhấp xuống từng cái trên hạ thân hắn.
Hắn bừng tỉnh, bóp chân nàng, phối hợp với động tác của nàng, giảm bớt lực va đập do nàng tạo ra.
Hắn quả thật rất muốn ngủ với nàng.
Chỉ có duy nhất lý trí là nhớ kỹ không thể đánh thức nàng, cũng không chú ý tới chuyện nàng chỉ mặc một áo ngắn đến ngang bụng.
Kết quả, nàng bị cảm, rồi tự cho rằng đã bị hắn ăn sạch.
Không hề hay biết nội tâm đang giãy giụa của Nhạc Quân Tín, Phạn Âm dựng thẳng eo nhỏ, chủ động đem âʍ ɦộ trắng hồng run rẩy dâng lên môi hắn.
Ướŧ áŧ.
Nóng bỏng.
Ngọt ngào.
Thơm.
Đó là âʍ ɦộ của em vợ.
Nhạc Quân Tín dùng sức mở ra chân nàng, ngước mắt lên lại bắt gặp đôi mắt đen láy tràn đầy du͙© vọиɠ của nàng : “Phạn Âm, em cái gì cũng không hiểu.”
Phạn Âm nhẹ dẩu đôi môi đỏ mọng, sau đó nở nụ cười mơ hồ mà mê đắm lòng người, “Ông xã, liếʍ cho em đi ~”
Nhạc Quân Tín: “Đừng gọi tôi là ông xã.”
“Anh yêu?”
Cùng với sự cám dỗ đầy bối rối của nàng, hắn cúi đầu, há mồm ngậm lấy chỗ trắng hồng đáng yêu như muốn gϊếŧ chết hắn ngay lúc này.