“Luồn chỉ như này, dùng sợi bên trên để dẫn sợi bên dưới ra khỏi lỗ kim, hai mặt đều xếp thẳng lại rồi đưa vải muốn may vô, lại đè tấm ép xuống. Vặn bánh xe ở bên phải, đồng thời dùng chân dẫm bàn đạp, máy may sẽ di chuyển lên xuống. Lúc quay bánh xe thì chỉ đi lên chứ không thể xoay ngược lại, nếu không sẽ làm đứt chỉ.”
Dạy xong ông ấy cũng không hỏi Nguyễn Khê đã nghe hiểu hay nhớ kĩ chưa, trực tiếp nhấc toàn bộ đồ trên máy may ra, đứng qua một bên rồi nói: “Ngồi vô đi, Đại vương da trâu thông minh số một ạ!”
Nguyễn Khê: “...”
Sao bỗng dưng cô lại thành đại vương da trâu rồi?
Cô nhẹ nhàng nín thở, không so đo với thợ may già nữa, trực tiếp ngồi vào trước máy may, lấy một sợi chỉ rồi xỏ qua lỗ kim, xong xuôi lại lôi ra một tấm vải rồi đè tấm ép xuống, dẫm ra một đường chỉ thẳng tắp.
Từ đầu thợ may già cũng không để ý đến Nguyễn Khê, bởi vì ông ấy nghĩ cô sẽ không học được. Nhưng khi nhìn đường chỉ thẳng tắp mà cô vừa dẫm ra, vẻ mặt của ông ấy liền cứng lại, thậm chí đôi mắt cũng nheo lại thành một đường.
Tính tình của ông ấy vốn không kiên nhẫn, cho nên chưa từng dạy được người học trò nào ra hồn.
Ông ấy thấy mấy người đó quá ngốc không dạy được, cũng không có kiên nhẫn chỉ từng li từng tí, mà bọn họ cũng không thể chịu được mấy câu sốc óc ông nói. Dạy không hay thì cũng thôi đi, mắc gì lúc nào cũng nói ra mấy lời khó nghe.
Ông ấy còn cho rằng Nguyễn Khê giống mấy người trước đó tới bái sư, ai ngờ cô mới học một lần đã làm được.
Mắt ông lộ ra vẻ hoài nghi: “Con bé này, có phải con từng học rồi không?”
Nguyễn Khê đứng thẳng sống lưng nhìn thẳng vào mắt ông, trong mắt chứa ý cười: “Đương nhiên là không ạ, trong Phượng Minh Sơn này có mỗi một tiệm may duy nhất, chỉ có mình sư phụ ngài là có máy may, không có máy may thì con học với ai?”
Đúng là vậy thật, tuy nói ở núi Phượng Minh Sơn này có mười mấy thôn, nhưng chỉ có mình ông có máy may.
Nghề may vá này của nhà ông là do tổ truyền lại cho, lúc xảy ra cách mạng thì dựa vào tay nghề này để kiếm cơm ăn, nhưng vẫn không mở cửa hàng một cách chính thức. Sau này khi tình hình dần ổn định, ông ấy thương lượng với công xã để mở cửa tiệm may này, cửa hàng này cũng xem như của nhà nước, nhưng do một mình ông ấy quản lí, dù sao người khác cũng không hiểu.
Thấy ông ấy không nói gì, Nguyễn Khê lại cười hỏi: “Thế nào? Con thông minh đúng không?”