Đương nhiên Nguyễn Trường Quý cũng hiểu ý Tôn Tiểu Tuệ, trước đây bọn họ cũng đã từng nhắc đến chuyện chia nhà mấy lần rồi.
Ông ta mím môi, suy nghĩ một lát rồi lên tiếng: “Anh cả không có ở đây, hiện tại tôi là con cả, Tiểu Ngũ còn chưa lấy vợ, tôi nên phụ giúp gia đình, chia sẻ cực khổ và gánh nặng với cha mẹ, anh cả cũng gửi tiền về mà. Không phải bây giờ mà chia nhà thì sẽ bị người khác bàn tán rồi đặt điều sao?”
Tôn Tiểu Tuệ kiên quyết nói: “Nhưng tôi không chịu nổi nữa, hôm nay nhất định phải kết thúc chuyện này, tôi không sợ bị người ta mắng chửi, cứ để tôi làm người xấu đi.”
Bà ta tức giận nghiến răng nghiến lợi đưa ra quyết định, nhưng Nguyễn Trường Quý vẫn không hiểu được ý của bà ta.
Ngay khi bốn mắt của hai vợ chồng họ chạm nhau, ánh mắt tràn đầy oán hận của Tôn Tiểu Huệ lại càng đỏ rực như máu, hơi thở của bà ta cũng càng thêm gấp gáp, sau đó bà ta đột nhiên dậy, cứ như là đang vô cùng căm phẫn mà hét vào mặt Nguyễn Trường Quý: “Được, cút thì cút! Tôi sẽ về nhà mẹ đẻ của tôi, Nguyễn Trường Quý, ông có bản lĩnh thì đừng năn nỉ tôi quay lại! Tại sao tôi lại làm vậy ư? Không phải vì cái nhà này sao? Là vì hai đứa con trai của ông cả!”
Nói xong Tôn Tiểu Tuệ nước mắt lưng tròng, đỏ mặt xông ra khỏi cửa.
Nguyễn Trường Quý bị bà ta dọa cho giật mình, ông ta đơ người vài giây, sau đó cũng lập tức có phản ứng trở lại, mau chóng hiểu ra ý đồ của Tôn Tiểu Tuệ.
Lưu Hạnh Hoa nghe thấy tiếng gào thét, bà thấy Nguyễn Khê đang ra khỏi phòng, còn Tôn Tiểu Tuệ đang chạy ra ngoài với đôi mắt đỏ bừng.
Xong lại thấy Nguyễn Trường Quý cũng đi ra từ trong phòng, bà ấy quan tâm hỏi: “Xảy ra chuyện gì rồi?”
Nguyễn Trường Quý cố ý thở hồng hộc, hai tay chống lên eo, dùng diễn xuất vụng về nói: “Đột nhiên bà ta làm loạn đòi chia nhà ở, kệ bà ta đi, con... con không thể nuông chiều bà ta như vậy được!”
Lưu Hạnh Hoa chỉ nhìn Nguyễn Trường Quý chứ không nói gì nữa, sau đó bà ấy xoay người đi vào phòng.
Nguyễn Khê chỉ là con cháu trong nhà nên cũng không lên tiếng mà chỉ đi vào phòng với Lưu Hạnh Hoa.
Vừa nãy Nguyễn Chí Cao cũng từ từ đi ra khỏi phòng, nhìn thấy hai người vén rèm vào trong thì hỏi: “Sao thế?”
Lưu Hạnh Hoa cầm kim chỉ ngồi lên giường, bà ấy không hề hoang mang chút nào, vẫn bình tĩnh đáp: “Vợ lão nhị muốn chia nhà, nên hai vợ chồng chúng nó cãi nhau một trận.”
Nguyễn Chí Cao hút một ngụm thuốc lá, một lát sau ông mới nói: “Vợ của lão nhị như con khỉ vậy.”