Sau khi cơm chín, cậu lại rửa cọng hành kia sạch sẽ, sạch đến nỗi không dính một miếng bùn nào thì mới cầm dao cắt thành từng đoạn. Xong xuôi lại rưới một ít nước dưa ngâm lên trên.
Trộn xong hành lá với nước sốt, cha mẹ cậu là Lăng Trí Viễn cùng Chu Tuyết Vân cũng vừa đi làm về.
Lăng Hào nhanh nhẹn dọn cơm lên, hai người kia rửa tay sạch sẽ liền trực tiếp ngồi xuống ăn cơm.
Lăng Hào không ăn ngay mà vươn tay trái lên đặt hai quả trứng gà cùng một viên kẹo sữa lên bàn.
Nhìn thấy trứng gà với kẹo sữa, Chu Tuyết Vân ngây ngốc một hồi, nhìn về phía cậu hỏi: “Ở đâu ra vậy?”
Lăng Hào nói: “Cô gái hôm qua con cứu đưa cho ấy.”
Chu Tuyết Vân quay đầu nhìn Lăng Trí Viễn, lát sau mới đáp: “À.”
Dường như bà ấy không biết nên nói gì, cuối cùng mới lên tiếng: “Vậy con ăn đi.”
Lăng Hào đưa trứng gà đến trước mặt cha mẹ, nói: “Hai người vất vả nhiều rồi, cha mẹ cứ ăn đi.”
Lăng Trí Viễn không muốn ăn, đặt trứng gà xuống trước mặt Lăng Hào: “Con với mẹ ăn đi.”
Hai quả trứng gà với một viên kẹo sữa, người một nhà đưa đẩy cả nửa ngày, cuối cùng quyết định là Lăng Trí Viễn cùng Chu Tuyết Vân ăn trứng gà còn Lăng Hào ăn kẹo sữa, không tranh cãi gì thêm nữa.
Chu Tuyết Vân vừa lột vỏ trứng gà vừa nói: “Nhà chúng ta là thành phần không tốt, đi đến đâu cũng bị khinh thường. Con vẫn nên ít qua lại với người khác đi, càng nhiều lời thị càng dễ gặp thị phi.”
Đương nhiên Lăng Hào biết vì cha cậu qua lại với người lắm lời nên mới bị điều xuống đây.
Lúc mới xuống đây cha cậu vẫn còn rất trẻ trung phong độ, trải qua mấy năm, dường như già thêm chục tuổi, làn da cũng đen sì hệt như người nhà quê. Trước kia ông ấy vẫn thích thảo luận về mấy chuyện cao siêu, nhưng hiện tại lại không thích nói chuyện, đôi khi còn cứng đơ như bức tượng gỗ nữa.
Lăng Hào xiết chặt đôi đũa trong tay, nuốt một ngụm cơm rồi đáp: “Dạ.”
...
Già trẻ ba thế hệ nhà họ Nguyễn tổng cộng có chín người, từng người ngồi chen chúc cạnh nhau.
Trải qua một ngày, Nguyễn Khê đã dần thích ứng được với gia đình mới này. Chuyện khác cô không nghĩ được, trong lòng chỉ muốn tìm sư phụ trước, vì vậy lúc ăn cơm liền hỏi bà nội Lưu Hạnh Hoa: “Bà nội, Phượng Minh Sơn chỉ có một thợ may thôi ạ?”
Lưu Hạnh Hoa đáp: “Ừ, đúng là có một thợ may già, ở dưới thôn Kim Quan ấy.”
Thím hai Tôn Tiểu Tuệ rất nhạy cảm, vội lên tiếng hỏi: “Tiểu Khê, tự dưng cháu hỏi cái này chi vậy? Cháu muốn may quần áo hả? Trong nhà không có tiền mua vải đâu, mấy bộ quần áo gửi đến đều có phong cách tây, thợ may già chỗ chúng ta cũng không biết làm.”