Thập Niên 70: Nữ Phụ Xinh Đẹp Là Thợ May

Chương 8

Cô không muốn viết thư gửi đến quân khu để cho cha mẹ đến đón cô về sống chung. Cả đời cô vẫn luôn hiếu thắng, từ trước đến giờ đều không thích cầu xin người khác cái gì.

Dĩ nhiên, nếu như cha mẹ chủ động muốn đón cô trước, cô cũng sẽ không từ chối, dù sao đây là những thứ mà "cô" nên nhận được. Ở quân khu so với vùng núi nghèo khó, phương tiện đầy đủ, cuộc sống tự nhiên cũng thoải mái hơn, cũng mang đến cho cô nhiều cơ hội cùng với tài nguyên.

Nhưng dựa theo cốt truyện trong sách thì bây giờ bọn họ chưa thể thu xếp đón cô được. Hơn nữa, ở thập niên 70 này, chính phủ đối với những người dân di tản quản chế cực kỳ nghiêm khắc, khắp nơi đều có quân đội vác súng đi tuần, cho nên trước mắt mấy năm nay cô sẽ không đi ra khỏi ngọn núi lớn này.

Không thể đi ra khỏi ngọn núi, thì việc đi học cũng là một vấn đề cần cân nhắc.

Bây giờ nguyên chủ mới mười bốn tuổi, đang là tuổi đi học, nhưng bởi vì trong núi Phượng Minh Sơn không có giáo viên, cho nên hai năm qua cô cũng không được đi học. Đi học phải đi lên trấn trên, phải đi đường núi tận hai ngày, hoàn toàn không có cách nào.

Nói đến thời đại này, đi học được xem như việc vô dụng, cả nước trên dưới cũng không có bao nhiêu người nghiêm túc đi học. Trước khi cách mạng nổ ra, ở thôn Phượng Nhãn này cũng có giáo viên, chuyên môn dạy bọn nhỏ nhận biết chữ, chỉ là tình hình chiến sự ngày càng căng thẳng, mọi người cũng không cho con em nhà mình đi học nữa.

Nguyễn Khê muốn nỗ lực đổi đời__ hiện tại lại bất lực, nếu không thì cứ nghĩ cách tiết kiệm để mua một cái máy may trước đã, làm lại nghề cũ cũng tốt mà.

Từ trong kí ức của nguyên chủ, cô biết ở thời đại này thợ may được mọi người hết sức coi trọng, cuộc sống cũng tương đối thoải mái. Phàm là nhà ai mà muốn may áo quần, đều mời thợ may đến nhà, được chiêu đãi ăn uống rất tốt.

Nhưng chuyện này không phải là nghĩ xong liền làm được ngay, niên đại này những thứ như máy may, radio, xe đạp, đồng hồ đeo tay đều là những mặt hàng xa xỉ, không chỉ đắt đỏ mà muốn mua phải có tem phiếu, nhất là ở một vùng núi nghèo khó như chỗ này, toàn bộ núi Phượng Minh Sơn cũng chả được mấy cái.

Nguyễn Khê lại thất vọng tập hai.

Cứ cho là có máy may đi, nguyên chủ cũng không có phương diện cùng với kỹ năng, nếu như cô đột nhiên có thể cắt may quần áo thì cũng không thích hợp, đại khái sẽ khiến người khác nghi ngờ, cảm thấy cô có vấn đề.

Nếu như có thể để mọi chuyện hợp lý hợp tình, trước tiên cần phải... tìm sư phụ trước?

Nguyễn Khê xoay người lại nằm ngửa ra__ đúng, phải kiếm sư phụ!