Thần Côn Hạ Sơn Ký

Chương 11

Sau khi kết thúc đợt huấn luyện quân sự, sinh viên học viện chính thức bắt đầu vào học.

Học đại học đa số dựa vào tự giác, trung bình thì dễ nhưng điểm cao thì khó.

Trong phòng ký túc xá, lão đại lão nhị vốn không phải là người hiếu học cầu tiến gì, sau khi vào đại học chỉ mải tìm người yêu. Còn lão tam chỉ mê game, không biết tự kiềm chế lại, Giang Thiếu Bạch thì vẫn đang lo liệu tìm việc làm.

Chớp mắt một cái mà đã vào học được mấy ngày.

“Lão Tứ, cậu chưa tìm được việc hả?” Bách Quang Vũ hỏi.

Giang Thiếu Bạch hơi khó xử nói: “Vẫn chưa.”

Trong bảng thông báo của học viện dán không ít số điện thoại của người môi giới, cậu đã thử gọi điện hỏi, nhưng cậu bên này còn chưa kiếm được tiền thì người môi giới nói bên đó muốn phần trăm, tìm việc làm cũng không dễ mà!

Giang Thiếu Bạch thầm nghĩ nếu thật sự không tìm được việc làm thêm thích hợp thì có lẽ hắn sẽ dán râu giả, xuống dưới gầm cầu vượt bày sạp, thật sự không còn cách nào khác thì thử dùng cách làm của bán tiên thối cũng không sao.

“Thật ra tôi biết một công việc dạy kèm lượng cao.” Giang Thiểu Bạch lập tức phấn chấn: “Công việc lương cao, không tồi nha! Lão đại, có chuyện tốt như vậy sao cậu không nói sớm, là công việc gì vậy?”

“Chỉ cần chơi với trẻ em, một giờ 200 tệ.”

Lý Vũ Hàm hơi ngạc nhiên: “Có công việc như vậy sao? Lương cao đó.”

Giang Thiếu Bạch xoa cằm, thầm nghĩ 200 tệ, hiếm có nha!

“Tiền lương này khá cao, công việc này không có bẫy gì chứ?"

Bách Quang Vũ hơi khó nói: “Đứa nhỏ này thích ăn gà, là gà sống, thỉnh thoảng trông nó như bị trúng tà vậy.”

Quách Phạn sợ hãi nói: “Ăn gà sống, gà sống khó ăn đến cỡ nào, đứa nhỏ này bị cái gì vậy ? Có đi bệnh viện, vào khoa tiêu hóa khám chưa?”

Bách Quang Vũ gật đầu: “Khám rồi , dạ dày không có vấn đề gì, ăn vào đều tiêu hóa hết.”

“Có phải người của câu lạc bộ Linh Dị từng tiếp xúc với đứa bé này không?” Giang Thiếu Bạch hỏi.

Bách Quang Vũ nhìn hắn thoáng cái đã đoán ra bèn không giấu giếm nữa: “Phó câu lạc bộ Hoàng Bội Bội đang dạy kèm đứa bé này, nhưng năm nay cô ấy lên năm hai rồi, công việc khá nhiều không còn nhiều thời gian rảnh nên muốn tìm người chuyển việc dạy kèm này.”

Giang Thiếu Bạch đầy phấn chấn nói: "Hình như phó trưởng câu lạc bộ không thiếu tiền. Theo hiểu biết của tôi thì ba đóa hoa của câu lạc bộ Linh Dị đều là tiểu thư con nhà giàu có, hơn nữa đều vô cùng hứng thú đối với sự kiện thần quái.”

Mấy mỹ nữ đều thích dò hỏi nơi có chuyện thần quái, tuyển thành viên mới vào câu lạc bộ, ở mức độ nào đó tương đương với sứ giả hộ hoa.

Xem ra đứa nhỏ này hơi giống bị trúng tà, nói không chừng vì điểm này nên Hoàng Bội Bội mới nhận công việc dạy kèm đó. Nhưng hiện tại Hoàng Bội Bội thích một người ghét mấy chuyện linh dị thần quái, có khả năng cô ta cũng mất đi hứng thú với đứa bé này.

Giang Thiều Bạch xoa cằm nói: “Không phải vấn đề y học, vậy có tìm thuật sĩ xem qua chưa?”

Bách Quang Vũ cau mày nói: “Cũng tìm rồi, nhưng không tìm ra nguyên nhân."

Hắn cười cười nói: “Lão đại, cảm ơn cậu giới thiệu, chờ tôi kiếm được tiền sẽ mời cậu một bữa.”

"Khách sáo cái gì? Cậu không sợ là tốt rồi, nếu cậu không chịu nổi thì nhớ nói sớm một chút.”

Bách Quang Vũ đã nghe mấy thành viên câu lạc bộ bàn tán, Hoàng Bội Bội giao lại công việc này, bề ngoài là nói việc học năm hai tương đối nặng, thực tế là chính cô cũng sợ hãi, nghe nói đứa nhỏ kia âm u lạnh lùng, thường nói mê sảng.

Giang Thiếu Bạch cười cười: “Không sao, người ta là con gái còn không sợ thì tôi sợ cái gì chứ? Lão đại, cậu vậy là xem thường tôi đó.”

Bách Quang Vũ gật gật đầu: “Nếu cậu nhận công việc này thì ngày mai sẽ có xe đến đón cậu.”

Giang Thiếu Bạch ngạc nhiên mở to hai mắt, lại còn có xe đến đón, đây không phải là đãi ngộ bình thường a! Thế nhưng tình huống của đứa trẻ kia khá đặc biệt, từ một ý nghĩa nào đó mà nói thì xe đưa đón thế này có chút giống áp tải. Thế nhưng để ý làm gì, có thể tiết kiệm một khoản chi phí đi lại đương nhiên là chuyện tốt. Còn về tình huống đặc biệt của đứa trẻ kia có thể xem nhẹ. Đặc biệt gì đó có thể bằng hắn không?

Hôm sau, Giang Thiếu Bạch vừa hết giờ học, quả nhiên có người tới đón.

Tài xế là một người trầm mặc ít nói, dọc đường đi, dù Giang Thiếu Bạch nói rất nhiều, đối phương chỉ ừ ừ à à đáp lại.

“Cậu Giang, đến rồi, cậu vào đi." Tài xế nói với Giang Thiếu Bạch.

Cậu cười nói: “ Vâng.”

Giang Thiều Bạch thoáng nhìn về phía căn biệt thự, xung quanh căn biệt thự này có ba con quỷ hồn đang bay qua lại, chúng nhìn thấy câuh dường như rất kinh ngạc.

Hình như ba quỷ hồn đang thèm thuồng thứ gì đó trong biệt thự, lại giống như đang kiêng rè cái gì.

Giang Thiếu Bạch cười cười, lặng lẽ làm một pháp ấn, một quỷ ảnh gần hắn nhất trực tiếp bị đánh tan, âm khí mỏng manh hội tụ vào người hắn. Hai con quỷ khác nhìn thấy thể lập tức bỏ chạy.

Giang Thiếu Bạch nhếch khóe miệng thầm nghĩ: Đúng là điềm tốt, dù chỉ là hạng tôm tép nhưng cũng có thể no bụng vài ngày.