Sau khi các câu lạc bộ công bố kết quả tuyển thành viên, Bách Quang Vũ mặt mày hớn hở, Quách Phạn thì chỉ thấy thở dài.
“Trưởng phòng, cậu được vào câu lạc bộ Linh Dị rồi à?” Giang Thiếu Bạch hỏi.
Bách Quang Vũ gật gù, vẻ mặt có chút đắc ý: “Đúng vậy!” Không uổng công hắn chuẩn bị kỹ càng để bù lại một đống tri thức linh dị, cuối cùng có thể gia nhập rồi. Quả nhiên cơ hội chỉ dành cho người có sự chuẩn bị. “Nhưng mà câu lạc bộ Linh Dị xảy ra chút biến cố.”
Giang Thiều Bạch tò mò: “Biến cố?”
Bách Quang Vũ gật đầu nói tiếp: “Câu lạc bộ vốn có ba đóa hoa quý, Lý Vi Vi, Mạnh Đình Nguyệt, Hoàng Bội Bội, nhưng Hoàng Bội Bội rời câu lạc bộ rồi.”
Giang Thiếu Bạch nghiêng đầu, khó hiểu nói: “Tôi nhớ đó là phó trưởng câu lạc bộ mà, sao tự nhiên lại rút khỏi?”
Bách Quang Vũ thở dài: “Vi phó trưởng bị một tên sinh viên mới làm cho u mê đến mức thần hồn điên đảo, mà tên kia không thích mấy chuyện quái lực loạn thần, thế nên phó trưởng liền rút lui khỏi câu lạc bộ.”
Giang Thiếu Bạch vỗ vỗ vai Bách Quang Vũ an ủi: “Không sao đâu, lão đại, không phải có đến ba đóa hoa sao? Rời đi một người thì vẫn còn hai người mà.”
Cậu ta ngoài miệng thì nói vậy nhưng trong lòng lại nghĩ, cái gì mf câu lạc bộ chứ, đúng là một cái hố mà, vừa mới chiêu sinh thành viên mới thì phó trưởng câu lạc bộ đã bị người ta hút hồn mà rút lui, cứ theo đà này thì không bao lâu nữa câu lạc bộ có khi cũng giải tán luôn.
Bách Quang Vũ gật đầu nói: “Đúng là vậy! Nhưng cạnh tranh ngày càng khốc liệt.”
Các thành viên mới của câu lạc bộ này cơ bản đều vì các đàn chị mà tới, vốn là ba mỹ nữ cùng một đám nam sinh thối, lúc này một mỹ nữ còn chạy mất.
Quách Phan thở dài, cảm giác hơi mất mát nói: “Câu lạc bộ này thật đúng là khó vào!”
Hắn cũng tham gia ứng tuyển thành viên nhưng bị vô tình bị loại khỏi, sách nhị đại Quách Phạn hẳng đang rất hụt hẫng.
“Quách nhị ca, cũng không phải mỗi câu lạc bộ Linh Dị mới có mỹ nữ. Còn nữa, kể cả cậu không phải là thành viên trong câu lạc bộ thì vẫn có thể theo đuổi trưởng câu lạc bộ mà!” Giang Thiều Bạch trấn an.
Quách Phạn gật đầu: “Có lý.” Thế nhưng gần quan được ban lộc, ở câu lạc bộ làm việc này việc kia luôn có nhiều cơ hội hơn. Hai cô gái xinh đẹp trong câu lạc bộ chính là hoa khôi giảng đường nổi danh của Yên Đại.
“Hoàng Bội Bội bị ai kéo đi vậy?” Lúc tuyển thành viên, ba vị trưởng câu lạc bộ đều xuất hiện, ba đại mỹ nữ cùng lúc xuất hiện đã thu hút không ít sự chú ý.
Bách Quang Vũ bĩu môi nói: “ Là tên Diệp Đình Vân, nghe nói lúc tên này đến báo danh đã mê đảo không ít nữ sinh, rất nhiều người cho rằng hắn trông không giống người thường mà giống quỷ hút máu. Còn nghe đâu mấy đàn anh không có thiện cảm với tên này, nghĩ rằng hắn cướp đàn chị, đoạt đàn em, không phải thứ gì tốt đẹp.”
Giang Thiếu Bạch hiếu kỳ hỏi: “Kéo người ta như vậy á? Có ảnh chụp không?”
Bách Quang Vũ lấy hình chụp trong điện thoại ra, Giang Thiếu Bạch thầm nghĩ: Công tác tình báo của hắn thật không tồi a, thật sự có hình chụp luôn.
“Tên này thoạt nhìn đã thấy khó ở.” Giang Thiếu Bạch nhìn ảnh chụp mà đánh giá.
Bách Quang Vũ tán thành: “Đúng vậy! Nhưng mấy nữ sinh lại thích thể loại này, còn gọi hắn là bá tước ma cà rồng, nghe nói tên này có một khoảng thời gian ở Châu Âu, lưu hành loại mặt mày trắng bệch thế này, rất nhiều quý phu nhân vì muốn gương mặt trở nên trắng bệch phải phủ một lớp phấn trắng dày cộm, có vài người còn khoa trương hơn, vì muốn có làn da trắng mà ăn cả thạch tín.” Dáng vẻ này của Diệp Đình Vân, không biết có phải là cắn thuốc không nhỉ?
Quách Phạn lấy làm khó hiểu: “Thạch tín không phải có độc sao?”
“Nói thừa!” Bách Quang Vũ liếc Quách Phạn một cái: “Thạch tín đương nhiên có độc, nhưng có người vì muốn đẹp nên vẫn liều mạng.”
Quách Phạn khoanh tay cảm thán: “Diệp Đình Vân này hình như không chỉ đẹp trai đâu mà gia thế cũng rất khủng đó.”
Quách Phạn thầm nghĩ bản thân tạm có thể được tính là đại gia mới nổi, nhưng vẫn không thể so sánh với một gia thế nức tiếng của tên Diệp Đình Vân đó.
Ngoại hình đẹp, gia thế khủng, đúng là sinh ra đã ở vạch đích! Dường như kiểu người này chính là kiểu mà người ta ghét nhất. Giang Thiếu Bạch thuận miệng hỏi: “Diệp Đình Vân đó đặc ghét mấy chuyện quỷ thần à? Tại sao vậy?”
Bách Quang Vũ đắc ý đáp: “Tôi nói cho các cậu biết, nhưng các cậu nhất định không được nói lung tung ra ngoài đâu! Chuyện này là một bí mật của nhà họ Diệp đó nha.”
Giang Thiếu Bạch qua loa cho có lệ : “Tất nhiên, tất nhiên.”
Hắn thầm nghĩ Bách Quang Vũ xem vẻ nhiều chuyện như vậy, kẻ cả hắn không định nghe thì tên này cũng sẽ không nhịn được mà kể ra thôi.
“Mười mấy năm trước, nhà họ Diệp gặp đại nạn, nghe nói có người động vào phần mộ tổ tiên Diệp gia. Cơ nghiệp của họ gặp không ít biển cố, rất nhiều đối tác đồng loạt ngừng hợp tác, còn có mấy người phải vào bệnh viện, trước mắt đại hạ tương khuynh, tình hình bấp bênh, lúc đó ông chủ của nhà họ Diệp tìm một thiên sư đến làm phép, thế cục lập tức chuyển biến tốt.”
“Diệp lão vô cùng cảm kích vị thiên sư này, ông ấy nói nếu vị thiên sư kia có yêu cầu gì thì Diệp gia sẽ toàn lực đáp ứng .”
“Lúc này vị thiên sư nhìn thấy con dâu của Diệp lão là Lâm phu nhân”
“Thiên sư nói trong bụng của Lâm phu nhân là một bé gái quốc sắc thiên hương, đáng tiếc hồng nhan bạc mệnh, hy vọng ông Diệp gả cháu gái chưa sinh ra cho đồ đệ của ông ta, vị thiên sư đó còn nói rằng chỉ có gả cho đồ đệ kia thì mới có đường sống.”
“Diệp lão nghe xong không nói hai lời, lập tức viết hôn thư ...”
……
Quách Phạn hơi hoảng hồn nói: “Nhưng không phải Diệp Đình Vân là nam sao?”
“Đúng vậy! Sau khi đứa bé chào đời, rất nhiều người nhà họ Diệp cho rằng vị cao nhân năm đó chỉ là một tên lừa bịp mà thôi, đến nam nữ còn không phân rõ.” Bách Quang Vũ đáp.
Nghe nói nếu bác sĩ cao tay có thể biết được một người đang mang thai con trai hay con gái chỉ nhờ bắt mạch.
“Nhưng không phải nhà họ Diệp đang gặp xui xẻo, sau khi cao nhận xuất hiện thì chuyển biến tốt đẹp sao?”
Bách Quang Vũ nhún vai: “Có lẽ chỉ là trùng hợp thôi, quả thật lão thần côn kia rất giống kẻ lừa đảo, nhiều năm trôi qua vẫn không chịu lộ diện. Sau khi Diệp Đình Vân chào đời, không ít lần bị người ta cười nhạo vì hôn ước kia. Em trai Diệp Đình Vân là Diệp Diều đã tuyên bố nếu gặp lại kẻ lừa đảo đó thì sẽ cho ông ta biết tay, còn nếu gặp đồ đệ của ông ta thì sẽ đánh hắn thành cái đầu heo luôn.”
Giang Thiếu Bạch: “ ... ” Bán tiên chết tiệt, chơi trò gì kì quá vậy! Chuyện đó mà có thể nhầm lẫn tai hại như vậy! Nhưng cũng có thể chỉ là trùng hợp mà thôi, lão sư phụ lừa trưởng thôn ở vùng quê thì đã đành, nhà họ Diệp chính là hào môn truyền thừa mấy đời đó. Chút tài nghệ quèn của lão sư phụ hẳn là chưa tới mức đó.
“Diệp lão đó tên là gì vậy?” Giang Thiếu Bạch liền hỏi.
Bách Quang Vũ liếc nhìn hắn một cái, cảm thấy hơi khó hiều vì sao Thiếu Bạch lại tò mò về ông chủ nhà họ Diệp, nói: “Tên là Diệp Khôn.”
Giang Thiếu Bạch: “ ... ” Lão sư phụ chết tiệt đã lừa gạt một nhân vật lớn a! Không ngờ bản lĩnh dọa người của lão đã đến mức này, trước nay đã xem nhẹ su phụ rồi!