Thần Côn Hạ Sơn Ký

Chương 38

Thời gian hai ngày cũng đủ để đám người Diệp Tinh chơi gần hết các trò trong công viên giải trí.

"Thầy, giờ chỉ còn lại trò này thôi." Diệp Tinh nói.

Giang Thiếu Bạch nhíu mày, đáp: "Hay là thôi, bỏ qua trò này đi."

Diệp Tinh lắc đầu, làm nũng với Giang Thiếu Bạch: "Thầy ơi, chơi một chút thôi."

Diệp Tinh nghĩ thầm, lần này có thầy ở đây, đi đâu cũng không sợ. Lần sau không có mặt thầy thì làm sao hắn dám vào nơi này.

Trò chơi cuối cùng còn lại là nhà ma. Giang Thiếu Bạch lườm Diệp Tinh, cảm thấy thằng nhãi này đúng là rảnh rỗi. Ngày thường đã gặp quỷ rồi, còn hứng thú với nhà mà. Trên thực tế, bản thân Giang Thiếu Bạch cũng rất cảm thấy hứng thú với nhà mà, thế nên nói: "Nếu em đã không sợ thì chúng ta vào đi."

"Ôi chao, hồi hộp quá!" Diệp Tinh run run nói.

Giang Thiếu Bạch: "..."

Mấy người Giang Thiếu Bạch lững thững vào nhà ma. Trong nhà ma hơi u ám, thỉnh thoảng còn có tiếng động quái dị vang lên, tiếng giày da đi lại lộp cộp...

Một cô bé mặt đỏ lòm đột nhiên xuất hiện trước mặt Diệp Tinh. Diệp Tinh kêu á, khiến Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân đồng thời quay lại nhìn, trán va bịch vào nhau.

Dường như Diệp Tinh quên cả sợ, nhoáng cái chạy tới cạnh Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân, nói: "Thầy, anh họ, hai người hôi nhau rồi."

Trán Giang Thiếu Bạch nổi gân xanh mắng: "Chỉ bị va vào nhau thôi."

Diệp Tinh chợt hiểu ra: "Hóa ra là va vào nhau. Trên TV cứ đến thời điểm này là hôn nhau mà."

Mặt Giang Thiếu Bạch tự nhiên đỏ lên, thầm nghĩ: Tên ranh Diệp Tinh này đầu óc lắm thứ linh tinh thật. Nghe Diệp Tinh nhắc tới hôn, Giang Thiếu Bạch lại nhớ tới chuyện nọ, mặt đỏ lên. Nhưng bên trong nhà ma đèn đuốc tối tăm cũng che dấu được nét mặt Giang Thiếu Bạch lúc này.

Cô diễn viên nhỏ mặt bôi đỏ lòm thấy mấy người đều không nhìn mình, thế là len lén chạy đi dọa khách khác.

Giang Thiếu Bạch tức giận nói: "Vừa rồi em gào lên làm gì thế?"

Diệp Tinh gãi gãi đầu, đáp: "Em thấy người khác hét nên cũng hét theo thôi. Thầy, nơi này âm u thế, chúng ta mau đi thôi."

Giang Thiếu Bạch gật đầu nói: "Được rồi, nếu sợ thì nhắm mắt lại, thầy dẫn em ra ngoài."

Giang Thiếu Bạch cau mày thầm nghĩ: Nhà ma này xây dựng giỏi thật, chẳng những có người giả trang quỷ, lại còn có quỷ thật lang thang ở nơi này.

Diệp Tinh gật đầu đáp: "Em không sợ."

"Có người bị dọa hôn mê rồi."

Giang Thiếu Bạch bĩu môi thầm nghĩ: Nhát gan thì đứng tới những nơi thế này. Đúng là tự tìm đường chết.

Giang Thiếu Bạch tiếp tục đi về phía trước, lại thấy mấy tên "quỷ" đang cầm đèn pin, ấn huyệt nhân trung một người, vừa quạt gió, lo lắng không biết phải làm sao.

Diệp Tinh chớp chớp mắt, nói vẻ hơi nghi hoặc: "Sao người này lại ở đây?"

Giang Thiếu Bạch trợn trừng mắt nói: "Bị dọa rồi."

Diệp Tinh nghiêng đầu hỏi: "Làm gì mà sợ thế chứ!"

Giang Thiếu Bạch xoa đầu Diệp Tinh, khích lệ hắn: "Tiểu Tinh dũng cảm nhất."

"Quỷ! Có quỷ!"

Vất vả lắm mới khiến du khách tỉnh lại, giờ có vẻ hắn đã bị dọa cho kinh hồn bạt vía.

"Mau trắng ra, mau tránh ra. Anh bạn này, đi theo chúng tôi ra ngoài đi." Giang Thiếu Bạch đi tới, nói với người vừa bị dọa ngất xỉu.

Người vừa bị ngất đi là một cô gái, nương theo ánh đèn pin thấy Diệp Đình Vân, mặt hơi đỏ lên, nói: "Vâng vâng, cám ơn mọi người."

Giang Thiếu Bạch nhìn cô gái đang hơi thẹn thùng, thầm nhủ: Cô bé này vừa thấy soái ca là to gan hẳn. Rõ ràng mình là người nói chuyện, cô ta lại chỉ nhìn chằm chằm vào Diệp Đình Vân. Mình cũng là soái ca mà."

Đi ra khỏi khu nhà ma, cô gái kia rất không nỡ nhưng đành tạm biệt mấy người.

Diệp Tinh ra khỏi nhà ma đã thấy thỏa mãn: "Chơi hết các trò trong khu vui chơi rồi!"

Giang Thiếu Bạch cười cười: "Đúng vậy! Đúng vậy! Tiểu Tinh thật lợi hại."

"Nơi này chơi vui thật! Thầy ơi, lần sau chúng ta tới nữa được không?" Diệp Tinh làm nũng.

Giang Thiếu Bạch: "..."

...

Giang Thiếu Bạch chơi ở công viên giải trí hai ngày mới về trường.

Hắn vừa vào ký túc xá, ba người đang chơi game online trong phòng đồng loạt quay lại nhìn hắn.

Giang Thiếu Bạch hơi nghi hoặc: "Mọi người nhìn tôi như vậy làm gì?" Trên mặt hắn làm gì có hoa?

Bách Quang Vũ vỗ vỗ bả vai Giang Thiếu Bạch. Giọng nói trầm bổng du dương: "Lão tứ à lão tứ, cuối cùng tôi cũng hiểu vì sao cậu lại muốn cứu Hoàng Bội Bội rồi. Hóa ra là như vậy. Đúng là không thể nhận ra đấy!"

Giang Thiếu Bạch: "..."

Tại sao lại muốn cứu Hoàng Bội Bội? Gặp thì cứu thôi, làm gì có nhiều nguyên nhân vậy? Lúc ấy là người khác hắn cũng sẽ cứu.

"Lão tứ, không ngờ đấy! Thật không ngờ cậu lại có quan hệ với Diệp Đình Vân."

Vẻ mặt Bách Quang Vũ phức tạp nhìn Giang Thiếu Bạch. Giang Thiếu Bạch cảm thấy sắc mặt Quách Phạm rất quái lạ, giống như phát hiện bạn gái và anh em mình yêu đương. Hắn chỉ đi chơi cùng với Diệp Đình Vân một chuyến thôi, cũng có gì ghê gớm đâu.