Hoàng hậu lấy qυầи ɭóŧ mới trong tủ quần áo ra rồi mặc vào, sửa sang xiêm y lại ngay ngắn, tất nhiên vẫn là dáng vẻ đoan trang trên vạn người.
"Ngưng Ngưng, con sao vậy?" Ân Ngưng vừa cầm gậy ngọc thì lập tức ngồi vào một góc trong phòng, không nhìn hoàng hậu nương nương. Nàng cúi đầu im lặng, chỉ có khuôn mặt nhỏ nhắn hơi đỏ lên.
"Đến đây, trò chuyện với mẫu hậu một lát." Thế nhưng Ân Ngưng vẫn ngồi đó không nhúc nhích, hoàng hậu nhìn thấy thì lập tức nhận ra: "Mới vậy mà chịu hết nổi rồi à?"
Ân Ngưng lắc đầu, hoàng hậu cười một tiếng, bà đi đến và thân thiết kéo nàng: "Trước mặt mẫu hậu mà còn giấu giếm chuyện gì."
Cuối cùng dưới sự lôi kéo của hoàng hậu, Ân Ngưng đã đứng dậy, hoàng hậu liếc nhìn chiếc ghế dưới mông nàng thì thấy nó đã ướt một vũng. Bà cởϊ qυầи nàng xuống, quả nhiên đáy quần đã ướt nhẹp một mảng lớn từ lâu, khiến chiếc váy bên dưới cũng bị ướt theo.
Hoàng hậu khẽ cười, bỏ qυầи ɭóŧ giúp nàng: "Ta còn cho rằng Ngưng Ngưng nhà mình đã đứng đắn hơn, nhưng nhìn cái lỗ nhỏ trên qυầи ɭóŧ này, ta nói hèn gì trong buổi tiệc trà khi nảy con vẫn luôn không yên, thì ra do âm đế bé bỏng đã sưng đến vậy, xem ra buổi sáng không ít nô tài hầu hạ cho con. Phải rồi, giao chìa khóa của cẩu nô tài đó cho ta."
"Mẫu hậu, người còn muốn...không được." Nghe thấy chìa khóa, cuối cùng Ân Ngưng đã lên tiếng.
"Nữ nhi ngốc, sao mẫu hậu sẽ làm loạn được chứ, ta đang giúp con, con đã ướt đến nước này, nếu chỉ liếʍ thôi sẽ không thể giúp con thỏa mãn, tốt xấu gì tên nô tài đó cũng thiếu niên mà, để hắn cắm giúp con giải ngứa."
Ân Ngưng xấu hổ lấy chìa khóa ra rồi mở đai trinh tiết cho Cẩu Lệnh Hoan. Nàng vẫn cho là hắn vẫn còn thiếu niên, côn ŧᏂịŧ giữa hai nhân tất nhiên sẽ nhỏ nhắn, có điều khi đai lưng vừa được cởi ra, nàng mới phát hiện côn ŧᏂịŧ nhỏ giữa hai chân thiếu niên mười lăm, mười sáu tuổi lại xấp xỉ với các Dục Nô khác, không thể khinh thường.
"Thật ra trong những gia đình bình thường, lần đầu cô gái làm chuyện đó đều được mẫu thân chỉ bảo, con là công chúa nên có Dục Nô hầu hạ, mẫu thân ta đây vẫn chưa tận chức trách, chi bằng hôm nay bổ sung mới được."
Thân dưới đã trống không, hoàng hậu cởi khóa túi của nàng xuống cùng lúc, để nàng tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nằm lên trên xuân ghế, tách hai chân nàng ra.
Tiểu huyệt đã đủ ẩm ướt, hoàng hậu ý bảo Cẩu Lệnh Hoan khỏi thực hiện màn dạo đầu mà trực tiếp cắm vào là được.
Thiếu niên hưng phấn không thôi, không chỉ vì đây là lần đầu tiên cắm huyệt mà còn vì người bên dưới chính là thiếu nữ mà mình thầm yêu.
Hắn đỡ côn ŧᏂịŧ run rẩy hồi lâu vẫn không tìm được lối vào, một chút chĩa vào âm đế, sau đó từ từ lướt xuống qua cửa huyệt ướt đẫm nhưng vẫn không dừng lại, cho đến khi lướt tới cúc hoa mới khẽ ngừng, hắn đè vào nếp gấp ở cúc hoa muốn chui vào trong, may thay nơi đó của Ân Ngưng đã được nhét gậy ngọc mới không để thứ đó được như ý.
"Không phải, không phải chỗ đó." Ân Ngưng nhanh chóng la lên.
Đương nhiên Cẩu Lệnh Hoan biết không phải chỗ đó, chẳng qua hắn quá mức căng thẳng. Hắn lại cầm côn ŧᏂịŧ lướt lên, qυყ đầυ khổng lồ lướt qua miệng huyệt quét lên một dòng nước nhưng vẫn sai hướng, cho nên qυყ đầυ to tròn vẫn không hoạt động trong tiểu huyệt của thiếu nữ và không tìm đúng chỗ như trước.
Cẩu Lệnh Hoan không vào được huyệt nên có hơi chịu không nổi, kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến mức sắp cao trào, côn ŧᏂịŧ vốn béo mập cũng bị nghẹn thành màu đỏ.
Nhìn sang Ân Ngưng cũng không tốt mấy, ham muốn của nàng vốn đang dâng trào lại bị thiếu niên cọ xát như vậy, nơi mẫn cảm nhất trên cửa huyệt lại còn đang bị qυყ đầυ cứng rắn cọ xát khiến nàng kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến mức thở gấp liên tục, cửa huyệt mất khống chế tuôn nước không ngừng, làm cho qυყ đầυ hoạt động như một chú rùa đang rong chơi trong dòng nước.
Hoàng hậu thấy hai người cọ nhau lâu rồi nhưng vẫn không vào huyệt, thân dưới của con gái liên tục chảy nước thì cũng sốt ruột theo: "Ngưng Ngưng, đỡ nó."
Đây không phải là lần đầu Ân Ngưng nắm dươиɠ ѵậŧ của nam nhân, nhưng mẫu thân vẫn còn bên cạnh, cảm giác sao giống nhau được chứ? Vì thế trước đó nàng không dám nói mình khó chịu đến mức nào, cũng như không dám nói những lời dâʍ đãиɠ như "cắm vào, ta chịu không nổi."
Ân Ngưng xấu hổ nắm lấy côn ŧᏂịŧ, chỉ thấy nó rất trơn trượt và nóng hầm hập, nàng giật mình vô thức dùng sức nắm chặt.
Bị bàn tay nhỏ nhắn, mềm mại, không xương của côn chúa nắm như vậy, Cẩu Lệnh Hoan nhẫn nhịn đã lâu "hít" một tiếng, miệng nôn nóng nói: "Đừng..."
Qυყ đầυ nọ nhảy lên, một lượng tϊиɧ ɖϊ©h͙ được bắn ra ngoài và phun lên trên bụng Ân Ngưng.
"Sao vô dụng thế? Công chúa còn chưa được sung sướиɠ mà ngươi đã cao trào trước, chẳng lẽ còn là một đứa trẻ?"
"Vâng, đây là lần đầu tiên của nô tài." Cẩu Lệnh Hoan xấu hổ muốn chết.
Mặc dù Cẩu Lệnh Hoan còn nhỏ tuổi, nhưng hoàng hậu nghĩ con gái cố ý dẫn hắn ra ngoài thì chắc thường ngày rất sủng ái hắn, không ngờ vẫn còn là một cậu bé.
Dục Nô có thể được công chúa thị tẩm, còn tiện nô là nam nô hầu hạ bên cạnh công chúa, thường ngày phải mang đai, không thể tùy ý được công chúa sử dụng, chẳng qua nếu công chúa thích thì có thể sử dụng theo ý thích.
Tuy xuất tinh bất ngờ nhưng thiếu niên vẫn kìm chế chính mình, không bắn sạch tϊиɧ ɖϊ©h͙, cao trào không sướиɠ lắm, côn ŧᏂịŧ mềm xuống khẽ nhảy lên ở tiểu huyệt, sau đó nhanh chóng cứng lên.
Cẩu Lệnh Hoan nhìn côn ŧᏂịŧ vừa dựng thẳng của mình thì xấu hổ nói với công chúa: "Công chúa, lần này ta sẽ không phạm lỗi nữa."
Thiếu niên đã phát tiết một lần nên tâm trạng đã ổn định lại, hắn đỡ côn ŧᏂịŧ nhắm ngay cửa huyệt, rốt cuộc từ từ chen vào. Cẩu Lệnh Hoan chỉ cảm thấy qυყ đầυ đã sa vào trong một hang hang động ấm nóng, như có một vùng nước xoáy hút qυყ đầυ to tròn của hắn liên tục chui vào trong, cảm giác bị mυ'ŧ chặt bất ngờ thật sự quá tuyệt vời, Cẩu Lệnh Hoan thật sự muốn cắm vào đến tận cùng.
Có điều giống như gậy ngọc khi nảy, côn ŧᏂịŧ nóng hổi mới cắm vào một nửa thì gặp phải khó khăn hơn khi tiến vào trong, tầng tầng lớp lớp thịt non chồng chất lên nhau cản trở con đường đi tới của nó.
Thiếu niên không dám dùng quá nhiều sức sợ làm đau công chúa. Côn ŧᏂịŧ của mình đương nhiên không thể quay vòng như gậy ngọc, chẳng qua thiếu niên vẫn động eo và từ từ đưa côn ŧᏂịŧ tiến vào bên trong.