Hiếm khi Cẩu Lệnh Hoan có dịp được ở riêng với công chúa, bây giờ có cơ hội này nên hắn cũng lười để ý đến bọn họ, dắt công chúa đi về phía cửa cung. Cung nữ của Ân Ngưng đã đứng chờ ở cửa cung một lúc lâu, nhìn thấy công chúa đến gần, nàng ta nhanh chóng kéo công chúa vào.
Đương nhiên là Ân Ngưng biết hôm nay nàng đến muộn nhưng nàng vẫn không nhanh không chậm bước vào. Lúc đi ngang qua Ngự Hoa Viên, nàng nhìn thấy mấy loại hoa lạ đang nở rộ, tò mò kéo Cẩu Lệnh Hoan ra bụi hoa.
Không ngờ vừa đi vào được một đoạn, nàng nghe thấy một tiếng rêи ɾỉ trầm thấp của nữ tử: “Không được rồi, làm luôn ở chỗ này đi, người ta không chịu nổi.”
Vốn dĩ cả hai định tránh đi chỗ khác nhưng Ân Ngưng lại có tính tò mò nên lặng lẽ đi theo hướng phát ra âm thanh, ở góc tường nhìn thấy hai người. Ân Ngưng nhận ra thiếu nữ kia, thì ra là công chúa Ân Tú.
Công chúa Ân Tú năm nay vừa tròn mười tám tuổi, là Tứ công chúa của nước Khải. Mẫu phi của nàng ta thực ra không phải là phi tần được sủng ái nhưng vì sớm hạ sinh được hoàng nhi cho vua nên cũng đứng ở hàng phi, làm phi tần đoan trang thục nữ. Dung mạo của nàng ta tuy không xuất chúng như Ân Ngưng nhưng cũng được coi là mỹ nhân, thừa hưởng phong thái đoan trang của mẫu thân. Bình thường Ân Ngưng tiếp xúc qua lại cũng cảm thấy nàng ta là một tỷ tỷ trưởng thành cẩn trọng.
Nhưng mà giờ phút này vẫn là dáng vẻ đoan trang dịu dàng của công chúa Ân Tú nhưng quần áo nàng ta thì nửa kín nửa hở, yếm cũng bị kéo xuống đến eo, hai bầu ngực trắng nõn hiên ngang lộ ra, không chút che đậy.
Ngày thường Ân Tú ăn mặc nghiêm chỉnh, chỉn chu, hiếm khi mặc loại áo trễ ngực. Lúc này Ân Ngưng mới phát hiện ra ngực của hoàng tỷ lớn hơn mình khá nhiều, giống như ngực của bà vυ'.
Nhưng mà quầng vυ' lại hơi sẫm màu, quả thật rất giống với bộ ngực bị mυ'ŧ quá nhiều, không giống đầu ti hồng nhuận nhỏ nhắn của nàng.
Ân Tú lớn hơn Ân Ngưng vài tuổi nhưng kinh nguyệt của nàng ta tới lại muộn. Các muội muội đã có một đám dục nô hầu hạ nên cũng ít chơi với nàng ta.
Vào một ngày, Ân Tú không thông báo gì mà đến tẩm điện của Bát công chúa, nghe thấy tiếng rêи ɾỉ thoải mái ở bên trong. Khi đó nàng ta chưa trải nghiệm chuyện nam nữ, cảm thấy vô cùng kì quái nên đã trộm lẻn vào và nhìn thấy dục nô đang ôm công chúa nhỏ, miệng liếʍ mυ'ŧ bầu ngực trắng nõn.
Nghe muội muội rêи ɾỉ yêu kiều, nàng ta đột nhiên hiểu ra, dần dần tò mò với mấy chuyện giường chiếu.
Tất nhiên là chưa hành kinh thì không có dục nô, người đi theo hầu hạ nàng ta chỉ có cung nữ và hoạn quan. Công chúa Ân Tú không kiềm chế được nên chỉ có thể sai hoạn quan liếʍ cho mình, nhưng hoạn quan cũng chưa qua đào tạo nên làm sao biết cách liếʍ mυ'ŧ, chỉ đành mυ'ŧ như cách trẻ con uống sữa.
Liếʍ mυ'ŧ như thế vừa giúp giải toả du͙© vọиɠ vừa làm ngực lớn hơn, núʍ ѵú cũng bị thâm như thế. Sau này có dục nô chăm sóc nên đã trở lại như cũ, chỉ là dáng vẻ đơn thuần của thiếu nữ mới lớn cũng đã biến mất, hơn nữa trước lúc hành kinh bị liếʍ quá nhiều nên ngực càng to lên nhanh chóng.
Ân Tú cũng biết ngực của mình lớn, thường ngày đều mặc đồ bó chặt vả lại nàng ta cũng có dáng vẻ trầm tĩnh nên chẳng ai biết được cơ thể giấu sau lớp quần áo. Giờ phút này cặp ngực căng mọng đang bị một nam nhân cường tráng liếʍ mυ'ŧ, núʍ ѵú dựng đứng bị nắn bóp, bầu ngực trắng tuyết cứ đưa đẩy lên xuống…
“A… đừng liếʍ, mau cắm vào đi, phía dưới khó chịu chết mất.”
“Công chúa người nói nhỏ thôi, đừng để người khác nghe thấy.”
“Sao, ngươi là dục nô của bổn công chúa, đương nhiên phải hầu hạ ta, ngươi còn sợ cái gì chứ.”
“Công chúa làm trong tẩm điện của mình thì được, còn bên ngoài thì không ổn cho lắm…” Dục nô kia hình như có chút không tình nguyện.
“Không phải tại công chúa Tẫn Hoan kia sao, lần nào cũng đến muộn. Hôm nay là ngày lành, nửa canh giờ rồi nàng ta còn chưa thấy đến, hại ta đến sớm chờ không biết bao nhiêu lâu. Ngươi bảo ta làm sao nhịn được.”
Công chúa Tẫn Hoan đó là Ân Ngưng, Tẫn Hoan là tước vị của nàng.