Nếu thật sự có thể khiến công chúa cao trào đến bảy lần thì cũng là bản lĩnh của bọn họ, đáng tiếc bọn họ là những kẻ đầu cơ trục lợi.
Vì vậy nên huynh đệ Tần thị bị phạt làm khổ sai dùng côn ŧᏂịŧ chà ngực chà lưng khi tắm, hơn nữa trong ba tháng không được hầu hạ.
Xoa nửa ngày, tϊиɧ ɖϊ©h͙ cũng đã thấm vào trong da thịt, hai người đỡ Ngưng Ngưng xuống nước cọ rửa lại lần nữa.
Nước trong bồn thỉnh thoảng lại dội tới côn ŧᏂịŧ đang sưng tấy của hai người, vốn là định tắm rửa để giải nhiệt, nhưng tiếc rằng nước trong bồn tắm vô cùng ấm áp, không những không làm giảm bớt du͙© vọиɠ của hai người mà còn khiến cho cả hai thở dốc không ngừng, nhưng lại không được phát tiết.
May là cơ thể của công chúa đã được lau khô, sự tra tấn của hai người họ cũng coi như kết thúc ở đây.
Hôm nay phải đi vào cung thỉnh an hoàng hậu cho nên Ân Ngưng cần ăn mặc chỉnh chu, không được qua loa lấy lệ, Mạch Như Ngọc tìm một chiếc áo ống thêu hoa mẫu đơn bằng chỉ vàng cho nàng mặc, nhưng chiếc yếm mà tháng trước nàng còn vừa bây giờ lại có vẻ hơi nhỏ.
Bộ ngực đầy đặn lộ ra ngoài hơn nửa, núʍ ѵú tròn tròn hồng phấn cũng lộ ra gần hết, nhụy hoa bằng ngọc đỏ tươi được thêu đè ở bên cạnh, chỉ cần hơi động một chút sẽ bị đứt ra.
"Chật rồi, ngay cả núʍ ѵú cũng lộ ra."
Mạch Như Ngọc lại lấy thêm mấy cái khác, nhưng trừ những yếm bình thường nàng hay mặc thì những chiếc yếm đẹp đẽ trang trọng đều bị nhỏ.
Ngực của Ngưng Ngưng được một tay Mạch Như Ngọc xoa lớn, thời điểm lần đầu thấy nàng, nàng mới dậy thì, mới phát dục không bao lâu, lúc đó ngực của nàng cũng chỉ mới hơi nhú, bộ dạng ngây thơ vô cùng.
Mỗi ngày hắn đều phải xoa liếʍ ngực nàng mới khiến bộ ngực của nàng trở nên căng tròn như bây giờ, so với những công chúa khác đều to tròn đầy đặn hơn, khiến kẻ khác phải ghen tị.
Nhưng lúc đó hắn không nghĩ tới việc dùng tϊиɧ ɖϊ©h͙ để xoa nắn, không ngờ hai huynh đệ kia chỉ mới xoa nắn hơn nửa tháng mà đã đạt được hiệu quả như thế này.
Lúc này muốn sửa y phục thì không kịp, mặc yếm thường ra ngoài thì không ổn, Mạch Như Ngọc đành chọn một cái yếm có thể cho kín núʍ ѵú cho nàng, sau đó đi lấy tiết khố.
Ngưng Ngưng khó khăn mặc tiết khố lên, nhưng lại cau mày: "Bị cọ xát, đau!"
Tiết khố được làm bằng tơ lụa là chất liệu vải mềm tốt nhất, Mạch Như Ngọc cũng đã kiểm tra lại các đường chỉ, đường may đều không bị sần: "Nơi nào bị cọ tới?"
Ngưng Ngưng cởϊ qυầи xuống, chỉ chỉ vào âm đế.
Âm đế nho nhỏ mới bị dục nô chơi đùa nên đến bây giờ vẫn còn sưng đỏ, cương cứng trên kẽ hở, hồng hồng kiều diễm khiến người ta muốn hái xuống.
"Ngưng Ngưng có thể không mặc không?"
"Như vậy sao được, cũng không phải là ở Hàm Xuân cung, làm gì có chuyện ra cửa mà không mặc tiết khố, bị người khác biết chắc chắn sẽ cười nhạo công chúa là một đứa trẻ dâʍ ɖu͙©."
Ở Đại Khải quốc, mặc dù nếp sống ở đây khá cởi mở nhưng vẫn Khổng Mạnh chi lễ, nơi riêng tư có thể hoang da^ʍ thế nào không ai quản nhưng ở bên ngoài cần phải chú ý lễ tiết.
"Ngưng Ngưng không phải đứa trẻ dâʍ ɖu͙©, hừ!" Ngưng Ngưng thở phì phò kéo tiết khố lên, Mạch Như Ngọc vỗ tay tán thưởng cho nàng.
"Ta bôi cho công chúa chút thuốc vậy."
Sai người mang thuốc mỡ tới, Mạch Như Ngọc lấy một ít sau đó dùng ngón tay cẩn thận bôi lên âm đế đang sưng.
Hô hấp ấm áp của nam nhân phả vào tiểu huyệt của nữ nhân khiến lông mao hơi động, có hơi nhột. Thuốc mỡ lạnh lạnh tiếp xúc với tiểu huyệt nóng bỏng, trong nháy mắt liền tan ra, nữ nhân khó chịu ưm một tiếng, dâʍ ŧᏂủy̠ trong tiểu huyệt bắt đầu hoạt động, nữ nhân kẹp chặt chân, cố gắng ngăn dâʍ ŧᏂủy̠ ấm áp chảy ra.
Nhưng cách gần như vậy, Mạch Như Ngọc làm sao có thể không phát hiện ra được, hắn tách hai chân của nàng ra, cẩn thận liếʍ cho nàng, xong việc mới mặc lại quần cho công chúa.
Nhưng cái miệng nhỏ của công chúa vẫn bĩu môi như cũ: "Vẫn còn đau!"
Cũng đúng, dù thuốc có tốt đến đâu thì dược tính cũng không thể phát huy tác dụng nhanh như vậy, hơn nữa âm đế dính nước thuốc, thấm qua vải quần để lại trên đó một vệt nước, càng thêm bất nhã.
"Không mặc, không mặc, rất khó chịu, dù sao bên trong cũng không có ai nhìn thấy được." Nữ nhân lại làm nũng.
Mạch Như Ngọc thở dài, không biết nên khuyên giải như thế nào, lúc này Tần Phi Dạ đã mặc xong áo choàng, vốn định bước vào hỏi công chúa muốn dùng bữa chưa nhưng lại nhìn thấy cảnh tượng như vậy, hắn nghĩ ra một kế, tìm một cái tiết khố khác, cầm kéo rạch một lỗ nhỏ ở âm đế của nàng.
Sau đó công chúa cũng miễn cưỡng mặc tiết khố để lộ âm đế lên người, âm đế màu đỏ tươi lộ ra khỏi tiết khố màu trắng như tuyết càng thêm quyến rũ.
Tiểu công chúa sống chết không chịu cởi xuống, hoặc là không mặc, hoặc là mặc thế này, Mạch Như Ngọc chỉ có thể thỏa hiệp.
Hắn lấy một chiếc áo cánh màu xanh nhạt cùng màu và một chiếc váy dài đến eo để nàng mặc vào, bên ngoài mặc một chiếc áo khoác dài tay màu xám khói được trang trí bằng vàng, tóc được vấn lên, trâm ngọc bích bước đi rung động, lại trang điểm thêm một chút, tiểu công chúa nũng nịu động lòng người giờ đây lại có chút thành thục trưởng thành.